Người đi đường nhìn thấy hai đứa chúng nó đều nhịn không được lệ rơi đầy mặt, cảm thấy thế giới này thật đúng là hài hòa, thật đúng là hoàn mỹ: "Mèo với chó còn có thể ở chung vui vẻ hài hoà như thế, thật sự là quá cảm động, nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái."
Hỉ Bảo: "......"
Độc Thân Cẩu: "......"
Hỉ Bảo thấy Mộ Oanh Oanh còn duỗi móng vuốt lôi kéo Hoắc Bắc Cảng, liền nổi giận: "Hạo Thiên Khuyển, cái thuốc gì đó của ngươi chừng nào mới có tác dụng vậy, cái ả Mộ gì kia còn đang dính lấy Thái tử như keo dính kia kìa, nếu còn không tách được hai người đó ra thì tiêu mất!"
Hạo Thiên Khuyển cũng sốt ruột theo: "Nhanh thôi, nhanh thôi, hẳn là nhanh thôi, chờ một chút nữa thôi, chờ một chút nữa thôi là được mà."
......
Mộ Oanh Oanh bắt lấy Hoắc Bắc Cảng không muốn buông tay, chẳng sợ Hoắc Bắc Cảng muốn kéo cô ta ra, cô ta vẫn không biết xấu hổ dính lấy Hoắc Bắc Cảng, bỗng dưng Mộ Oanh Oanh có cảm giác tay mình bị điện giật.
Thật sự là bị điện giật, cô ta chạm vào Hoắc Bắc Cảng thì toàn thân liền bị điện giật......
Chuyện này là thế nào?i
Ngay sau đó, Mộ Oanh Oanh có cảm giác có một dòng điện chạy dọc toàn thân cô ta, một cảm giác tê tê chạy lên tới trên đỉnh đầu.
"A....." Mộ Oanh Oanh bị điện giật chịu không nổi, trực tiếp đẩy Hoắc Bắc Cảng ra, cách Hoắc Bắc Cảng ra xa mấy bước.
Hoắc Bắc Cảng thấy Mộ Sơ Tình đột nhiên đẩy mình ra xa, có chút mơ hồ không hiểu: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Hoắc Bắc Cảng vừa nói vừa duỗi tay chạm vào Mộ Oanh Oanh.
Đột nhiên, một dòng điện lưu cứ như vậy truyền khắp người cô ta, toàn thân Mộ Oanh Oanh bị giật điện, vội vàng dịch ra xa Hoắc Bắc Cảng, sợ điện trên người hắn truyền tới mình.
Mộ Oanh Oanh kinh hoảng nhìn Hoắc Bắc Cảng, không thể nào mà bình tĩnh được, cô ta rất sợ hãi, tại sao trên người Hoắc Bắc Cảng lại có điện? Hơn nữa mức điện áp cũng cao quá đi mất, Mộ Oanh Oanh có cảm giác điện giật như muốn nướng chín cả người cô ta rồi. Mới đầu Mộ Oanh Oanh còn tưởng rằng mình và Hoắc Bắc Cảng bị tĩnh điện, nhưng sau đó Hoắc Bắc Cảng cứ tới gần cô ta, vừa tới gần một chút, Mộ Oanh Oanh đã bị điện giật, sau đó dòng điện lớn dần khiến cô ta chịu không nổi, kinh hoảng kêu Hoắc Bắc Cảng: "Anh cách em xa ra một chút, đừng có tới gần em!"
Hoắc Bắc Cảng: "......"
"Xảy ra chuyện gì sao? Sơ Tình, người tôi dính thứ gì sao?" Hoắc Bắc Cảng ngơ ngác cúi xuống nhìn khắp người mình, cũng không biết người mình bị làm sao lại khiến cho Mộ Sơ Tình ghét bỏ như thế.
"Không có, chính là đột nhiên muốn cách anh xa ra một chút thôi." Mộ Oanh Oanh run run, cảm giác trên người còn có dòng điện chạy xuyên qua.
Hoắc Bắc Cảng: "......"
......
Hỉ Bảo và Hạo Thiên Khuyển vẫn luôn quan sát từng nhất cử nhất động của Mộ Oanh Oanh, nhìn thấy Mộ Oanh Oanh bị điện giật phải đẩy Hoắc Bắc Cảng ra, miễn bàn nó cao hứng cỡ nào, kích động ôm chầm lấy Hạo Thiên Khuyển, hai đứa chúng nó ôm nhau nhảy nhót.
Ngay lúc này, truyền tới một giọng nói rét căm căm, "Hỉ Bảo, ngươi cũng không biết e thẹn sao."
Hỉ Bảo nghe được thanh âm quen thuộc liền buông Hạo Thiên Khuyển ra, thấy Hoan Bảo lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, Hỉ Bảo có chút vui mừng, không nghĩ tới lại có thể gặp được Hoan Bảo ở đây, liền rất cao hứng hỏi Hoan Bảo: "Ah, Hoan Bảo, sao ngươi lại đến đây? Không phải ngươi nói là sẽ không tới sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Ngươi tới đây làm gì vậy?"
Hoan Bảo ngẩng đầu nhìn lên không trung, thất vọng cong khóe môi lên, lộ ra sự ưu thương nhàn nhạt. Hoan Bảo đặc biệt kiêu ngạo giải thích: "Ta chỉ tới đây để dạo phố, như thế nào, không cho? Không cho mèo đi dạo phố?"
Hỉ Bảo: "......"
Độc Thân Cẩu khinh bỉ nhìn Hoan Bảo, cái con mèo này chính là ghen nên đi theo dõi lại còn lắm lý do như thế!