Vậy ngày hôm qua phát sai tiền lương, xác định người ký tên, có phải là Mộ Oanh Oanh giở trò quỷ hay không, theo đạo lý mà nói là không có khả năng, Mộ Oanh Oanh làm sao có thể bắt chước được chữ ký của cô?
Nhưng mà nếu không phải là Mộ Oanh Oanh, vậy cũng không thể tưởng tượng được rốt cuộc là còn ai đã tới cái văn phòng này chứ, càng nghĩ càng thấy ớn, nghĩ đến chuyện này thật là đáng sợ.
......
Lúc Mộ Sơ Tình đang đau đầu rối trí, điện thoại trong tay đột nhiên reo lên, cô nhìn nhìn điện thoại báo người gọi tới liền hoảng sợ.
Là Hà Thục.
Mẹ của Hoắc Bắc Cảng.
Đang dưng lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô, là muốn làm cái gì?
Mộ Sơ Tình do dự mãi, một lúc sau, tiếp nghe điện thoại, cũng không đang sợ mấy.
Làm Mộ Sơ Tình không nghĩ tới chính là khẩu khí của Hà Thục khi nghe điện thoại, thế nhưng rất ôn nhu hỏi cô: "Sơ Tình, hôm nay con có rảnh không?"
Mộ Sơ Tình cảm giác được có nguy hiểm sắp ập tới, cho nên thật cảnh giác, "Bác gái, ngọn gió nào thổi bác tới vậy, đột nhiên hỏi con có rảnh không ha? Bác gái là muốn con trả lời rảnh? Hay là không rảnh đây?"
Hà Thục nghe thấy cô châm chọc như thế, cũng không tức giận, ngược lại là ôn nhu cười cười, ngữ khí khéo léo, một chút cảm giác tức giận cũng không có, còn rất khách khí nói với Mộ Sơ Tình: "Sơ Tình à, con thật là biết nói đùa, trước đó bác có không hài lòng con như thế nào, đó cũng là chuyện lúc trước, hiện tại con đều đã gả vào nhà của chúng ta. Bác không hài lòng đối với con thì có cái gì tốt đâu? Con đều đã gả đến nhà của chúng ta, bác là mẹ chồng con, theo đạo lý mà nói chúng ta hẳn là phải ở chung thật hài hòa."
Khoé miệng Mộ Sơ Tình giật giật mấy cái, thật là chịu không nổi việc đột nhiên bà ta thay đổi giọng điệu nói chuyện.
"Vậy mẹ chồng thân yêu à, mẹ nghĩ chúng ta hài hoà sống chung như thế nào?"
Hà Thục cười mỉa nói: "Chính là bác nhàm chán, một chốc không tìm được người đi dạo phố, muốn hỏi con có rảnh hay không? Có thể cùng bác đi dạo phố không?"
"...... Bác gái, nếu như con nhớ không lầm mà nói, bác có rất nhiều bạn mà, chẳng lẽ không có ai rảnh cùng bác đi dạo phố, làm sao lại tới phiên con? Trước kia không phải là bác rất ghét mang con ra cửa. Nói con ảnh hưởng tới khí chất của bác sao?"
Kỳ thật trong miệng Hà Thục nói nhiều nhất chính là cô là cái đồ xui xẻo, thiên sát cô tinh, không được ra cửa chung với bà ta, tránh làm hại bà ta gặp phải tai ương đổ máu. Lảm nhảm một đống thứ, tóm lại chính là sợ cô sẽ hại chết bà ta.
Cho nên hai người trước nay đều không có cùng nhau ra khỏi cửa, bà ta đối với cô chính là muốn tránh mà không kịp, hôm nay làm gì lại có hứng thú như thế, hẹn cô đi dạo phố.
Có âm mưu.
Hà Thục bên kia tạm ngưng, do dự một chút, giọng điệu am hiểu lòng người, tiếp tục mở miệng, "Sơ Tình à, lời nói không phải nói như vậy. Con hiện tại đều đã gả vào nhà của chúng ta chính là con của bác, bác là mẹ chồng con, chúng ta cần phải bồi dưỡng quan hệ, sau này còn có thời gian dài như thế phải đối mặt, cũng không thể luôn mặt lạnh như vậy, con nhìn bác không vừa mắt, bác nhìn con không vừa mắt chứ. Hiện tại, chúng ta có thể bồi dưỡng quan hệ một chút. Trước kia là bác không đúng, không hiểu biết về con. Sau này bác muốn từ từ mà tìm hiểu về con."
Mộ Sơ Tình thở dài một hơi, cảm thấy Hà Thục hẳn là chẳng làm được gì đâu, có đi chắc cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, Mộ Sơ Tình cũng muốn biết bà ta sẽ giở trò gì, cho nên Mộ Sơ Tình suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý: "Bác gái, bác cho thời gian địa điểm đi, con có rảnh thì đi."
Hà Thục cười cười, tựa hồ như đã đợi cô đồng ý chuyện này rất lâu rồi, cho nên đặc biệt cao hứng, nhắn thời gian địa điểm cho cô.
---###
Lảm nhảm: không biết đi rồi có bị tính kế hay không đây?
Tình tỷ ơi, mạnh mẽ lên!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn