"Đúng!" Cố Ngộ Bắc phụ họa, "Diện mạo của Tiểu Bảo chúng ta Quốc Sắc Thiên Hương như vậy, sau khi lớn lên chỉ cần đứng ở trong quán rượu, còn không phải là có một đống người đẹp ôm ấp yêu thương ư! Cho nên chúng ta phải bồi dưỡng định lực cùng với nâng cao phẩm chất trước, không phải là người đẹp nào ôm ấp yêu thương đều có thể tiếp nhận, chúng ta phải chọn người nào thật tốt!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, "Bảo à, con muốn đi sao?"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, cũng không phải bởi vì lý do trong miệng của mẹ và hai dì, mà là cậu rất không yên tâm mẹ của cậu đi tới đó. Vẫn là đi theo thì tốt hơn.
"Được rồi, cho con đi để biết thêm!" Tiêu Hòa Nhã nói: "Chỉ là, con ngàn lần đừng nói cho ba con biết, bằng không mẹ sẽ bị thương rất nặng đấy!"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu lần nữa, khóe miệng từ từ có ý cười, người nọ đối xử với mẹ cậu làm cậu rất hài lòng.
"Vậy chúng ta lên đường!"
Vì vậy ba người mang theo một đứa trẻ đi tới vũ trường (sàn nhảy), xét thấy kinh nghiệm đã từng bị bắt trước kia, lần này họ không chọn Liệt Diễm vương triều, mà là chọn một vũ trường có cấp bậc không tệ tuy chỗ ngồi không bì được với Liệt Diễm vương triều.
"Đợi đã nào...!" Bốn người họ vừa tới cửa liền bị bảo vệ cản lại, "Chưa tròn mười tám tuổi không được vào?"
"Mắt ông mù à, lão nương có chỗ nào giống chưa tới mười tám tuổi hả?" Tính của Ôn Tiểu Noãn hay nóng nảy, rõ ràng là có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các lại biểu hiện như thế, khiến những đồng chí bảo vệ đã gặp qua không ít loại người nhất thời không thích ứng được tính tình với dáng vẻ lại trái ngược nhau lớn như vậy, ngơ ngác sững sờ một lúc lâu.
"Anh trai à, có phải anh hiểu lầm rồi hay không, chúng tôi đều là người đã gần ba mươi rồi? Anh muốn khen chúng tôi trẻ tuổi cũng không thể quá thực tế như vậy đúng không?" Cố Ngộ Bắc ôm Tiêu Tiểu Bảo thật là uyển chuyển nói.
"Đúng vậy đúng vậy, anh trai à, tôi cũng là mẹ của đứa bé rồi, anh khen tôi như vậy tôi sẽ xấu hổ đó!" Tiêu Hòa Nhã khẽ cúi đầu làm bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng.
Ba người như thế, khiến một anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh muốn vào phải bật cười! Không, không phải một anh chàng đẹp trai, mà là một anh chàng trai đẹp đứng phía trước cả chục người.
"Đại ca!" Người bảo vệ vốn còn có chút sững sờ khi thấy anh chàng này nhất thời trở nên cung kính, thiếu chút nữa cúi người 90 độ cúi chào, rống to lên.
"Cho các cô ấy vào đi!" Người đàn ông kia cười một tiếng, sau đó cất bước tao nhã vào cửa.
"Vâng!" Bảo vệ khom lưng gật đầu, cung kính đáp lại.
"Đúng rồi, về sau không cần nhiệt tình với khách như vậy, dọa người ta thì không tốt cho lắm!" Người đàn ông kia khẽ cười, tiếp tục bước đi.
Bảo vệ giữ cửa im lặng, anh nơi nào nhiệt tình? Anh chỉ muốn nhắc nhở họ, mang đứa bé tới chỗ thế này không tốt mà thôi!
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chàng đẹp trai kia sửng sốt một chút, chỉ là trai đẹp thôi mà, vẫn chưa tới trình độ đẹp trai nhất, cho nên cũng không đến mức. . . . . . Ánh mắt của Tiêu Hòa Nhã chậm rãi chuyển sang trên người của Cố Ngộ Bắc, hiện tại vẻ mặt của con bé kia đờ đẫn giống như bị đả kích rất lớn. Nhìn sang Ôn Tiểu Noãn, thấy vẻ mặt con bé đang tươi cười, một bộ dạng chờ xem kịch vui.
"Tiểu Noãn, cậu sẽ không nói anh chàng đẹp trai vừa nãy chính là người tới cửa tỏ tình với Tiểu Bắc chứ?" Tiêu Hòa Nhã không thế nào xác định hỏi.
Ôn Tiểu Noãn cười híp cả mắt, hoàn toàn là bộ dạng cười không thấy mắt, gật đầu như băm tỏi: "Chính là anh ta chính là anh ta! Cười chết tớ rồi, duyên phận đó, tớ tiện tay chỉ cũng chỉ đến địa bàn của anh ta."
"Không được!" Rốt cuộc Cố Ngộ Bắc phục hồi lại tinh thần, "Tớ muốn đổi chỗ, không chơi ở đây được!"
"Không cần, tớ muốn chơi ở đây!" Tiêu Hòa Nhã cùng Ôn Tiểu Noãn trăm miệng một lời, rất là ăn ý nói.
"Các cậu . . . . ." Cố Ngộ Bắc trừng mắt các cô, tức thiếu chút nữa nói không ra lời.
"Bắc à, nếu bây giờ cậu bỏ đi chính là lâm trận bỏ chạy (gần đến lúc tác chiến lại bỏ chạy), như thế thì không thẳng thắn vô tư rồi, người ta còn tưởng rằng cậu muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào*!" Tiêu Hòa Nhã chạy đến bên cạnh kéo tay của cô bạn phân tích cho cô bạn nghe.
(*muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào (dục cự hoan nghênh): ý chỉ đến trạng thái tâm lý và hành động khác nhau, trong tâm lý là giả bộ cự tuyệt (chán ghét đối phương), nhưng trong hành động lại không muốn đắc tội đối phương, liền dùng biện pháp “nghênh”- chỉ mặt ngoài, giả bộ mà thôi)
"Đúng vậy đúng vậy!" Ôn Tiểu Noãn để tay lên bả vai của cô rất là tán đồng nói: "Chúng ta đường đường là con gái của bí thư Thị trưởng cũng không thua anh ta, không phải chỉ là một Quan Nhị Đại* thôi sao? Chúng ta không thua anh ta!"
(*Quan nhị đại: ý chỉ thế hệ con nhà quan thứ hai giống như phú nhị đại (thế hệ con nhà giàu thứ hai) vậy)
Cố Ngộ Bắc khóc không ra nước mắt, thua, tại sao có thể không thua, người ta là quan ở thủ đô, ba cô chỉ là quan ở địa phương, hoàn toàn không có khả năng so sánh có được hay không?
"Tiểu Bắc,
"Ai sợ anh ta!" Cố Ngộ Bắc vịt chết còn cứng mỏ, "Chỉ là tớ thấy tâm trạng của anh ta khó chịu! Đi, chúng ta đi vào trong!"
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã vỗ tay ăn mừng thắng lợi với Ôn Tiểu Noãn, sau đó trực tiếp cất bước đi vào.
Tiêu Tiểu Bảo cầm tay của Cố Ngộ Bắc, rất là bất đắc dĩ lắc đầu, tình yêu nam nữ, thật sự làm cho người ta không chịu nổi, cậu thường bị cậu cả lôi đi xem những bộ phim như thế do cậu cả diễn, xem từ đầu tới cuối, chỉ có hai chữ, làm khổ! Vừa bắt đầu người đàn ông làm khổ người phụ nữ, sau đó người phụ nữ lại làm khổ người đàn ông, sau đó hai người cũng làm khổ nhau đến khi mệt mỏi cũng chẳng thèm giằng co, chuyện xưa liền kết thúc. Coi trọng ở chung một chỗ là được, làm khổ lẫn nhau rồi lại thôi? Nhàm chán không? Mệt mỏi không? Dù thế nào đi nữa cậu nhìn thấy liền mệt!
Theo ý của cậu, mẹ cậu cùng ba cậu đang làm khổ nhau, còn khổ hơn cậu cả phải diễn những bộ phim thế này, nhưng cậu sẽ không can thiệp vào quyết định của mẹ cậu, trong lòng của cậu, mẹ còn quan trọng hơn ba nhiều, mặc kệ thế nào, mẹ cậu vì hoài thai mười tháng, đau khổ lại lo lắng sợ hãi, mặc kệ ba của cậu là bởi vì nguyên nhân gì cuối cùng là tới trễ ba năm, cho nên cậu đều lấy suy nghĩ của mẹ làm chuẩn, chỉ cần mẹ cậu vui là tốt rồi. Phụ nữ vẫn khổ cực hơn đàn ông, phải lấy được người đàn ông yêu thương mình mới tốt.