Đại Nhị vừa nghe, cả người cũng hoảng hồn, vội vàng xông vào trong phòng bệnh, nhưng bị Tiêu Hòa Nhã cản lại.
"Bác sĩ nói không được vào đó quấy rầy!" Tiêu Hòa Nhã kéo cánh tay của Đại Nhị lại, d∞đ∞l∞q∞đ lúng túng không biết làm sao nói: "Làm sao bây giờ? Hiện tại có nên nói cho chú và thím biết không?"
"Đừng!" Đại Nhị tỉnh táo lại, nhìn Tiêu Hòa Nhã đang hoang mang lo sợ, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cô: "Ngoan đi cô bé, lão đại sẽ không có việc gì, cô không phải lo lắng, chuyện này trước mắt không cần nói cho lão gia cùng phu nhân biết, bằng không bọn họ sẽ lo lắng đấy!" Từ khi Thượng Quan Ngưng tiếp nhận Liệt Diễm tới nay, vô số vết thương lớn nhỏ, mỗi một lần đều nói dối gạt người trong nhà. Lần này cũng không ngoại lệ, lão đại tự nhiên sẽ không để bọn họ lo lắng.
"Cô bé, hay là tôi đưa cô trở về trước, ngày mai cô trở lại thăm lão đại có được không?" Giọng nói Đại Nhị mềm mỏng, lần đầu tiên anh kiên nhẫn như vậy đối với một cô gái.
"Không cần!" Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn chờ Hiệu trưởng tỉnh lại!"
Lúc này, điện thoại di động của Đại Nhị vang lên, vừa nhìn thấy số của Đại Tứ liền vội vàng nghe: "Đại Nhị đây, có chuyện gì?"
"Lão đại hiện tại như thế nào?" Bên kia Đại Tứ lo lắng hỏi.
"Hiện tại mất máu quá nhiều hôn mê, chuyện người bên đó xử lý như thế nào?"
"Công nhân bị thương đều đưa tới bệnh viện, đã nói chuyện với người của cục cảnh sát, cậu xuống đây một chút đi, tôi đi tìm đầu sỏ gây nên chuyện này!"
"Tôi cũng muốn đi!" Đại Nhị nắm chặt quả đấm: "Dám đả thương lão đại, tôi muốn bọn họ không chết được tử tế!"
"Vậy bên phía bệnh viện. . . . . ." Lời nói Đại Tứ vẫn chưa nói xong, liền bị Đại Nhị cắt ngang.
"Bệnh viện đều là người của Hạ thị, yên tâm đi! Cậu ở dưới lầu chờ tôi xuống." Đại Nhị nói xong liền cúp điện thoại, sau đó hết sức chăm chú nhìn Tiêu Hòa Nhã: "Cô bé, lão đại giao cho cô, tôi đi xử lý một chút chuyện, nếu lão đại tỉnh lại báo cho tôi biết liền, được không?”
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, mặc dù nói không biết cụ thể bọn họ phải làm những gì, nhưng mơ hồ cảm thấy chuyện nghiêm trọng, "Tôi sẽ chăm sóc Hiệu trưởng thật tốt, các anh phải cẩn thận nhiều hơn!"
Đại Nhị gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Tiêu Hòa Nhã ngồi ở cửa phòng bệnh trong lòng rất là lo lắng cực độ, cô chỉ hy vọng các sư huynh không xảy ra chuyện gì, Hiệu trưởng cũng mau tỉnh lại. Tất cả là do cô gây họa, đều là do cô không có chuẩn bị cẩn thận gây phiền toái cho bọn họ.
Khi Thượng Quan Ngưng tỉnh lại phát hiện sắc trời đã mờ mờ, cửa sổ thật to sát đất bị ráng chiều nhuộm thành màu vàng. Cẩn thận từ trên giường bò dậy. Rất là kỳ quái Nhất, Nhị, Tam, Tứ sao không một ai xuất hiện? Có phải bọn họ không để anh vào trong mắt rồi không, xem ra phải cho bọn họ viết kiểm điểm rồi.
Thượng Quan Ngưng mở cửa, vừa bước đi ra chân vội thu lại, chỉ thấy một cô gái ngồi ở trước cửa phòng anh, hai tay vòng ôm đầu gối hoàn toàn ngăn anh đi ra ngoài. Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, cẩn thận cúi người xuống bế cô lên. Mái tóc đen như mực của cô vốn đang che ở trên mặt thuận thẳng rơi xuống, Thượng Quan Ngưng không biết thì ra tóc cô đã dài như vậy rồi, cúi nhìn mặt của cô, Thượng Quan Ngưng hơi sửng sốt, phát hiện trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô gái này lại có vệt nước mắt chưa khô. Không cần nghĩ cũng biết trong đầu cô chứa những gì! Aiz, tới cùng làm thế nào có thể lớn được đây?
Nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, đắp chăn xong lúc này mới xoay người ra cửa. Vừa tới cửa thấy chú của mình đi tới.
"Không nghĩ tới cô gái này cũng không tệ." Lạc Trạch Dương trừng mắt kính lên không chút để ý nói.
Thượng Quan Ngưng ngắm nhìn anh ta, không hỏi nơi nào không tệ?
"Ưmh. . . . . ." Lạc Trạch Dương dừng một chút, sau đó mở miệng nói: "Là như vầy, cháu ở trong phòng bệnh ngủ bao lâu, thì cô ấy ở bên ngoài giữ bấy lâu, còn không ngừng khóc, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào đấy!"
Mắt phượng Thượng Quan Ngưng chậm rãi híp lại, giọng nói không có vẻ vô hại như trước: "Chú nói là cô ấy ở bên ngoài cả buổi chiều lạnh lẽo? Chú cứ như vậy nhìn?"
Lạc Trạch Dương giơ tay đầu hàng: "Đừng hiểu lầm, chú là bác sĩ chữa bệnh cứu người, tâm không có ác thế đâu, chỉ là sau khi cứu cháu xong chú phải đi cứu người khác, trở vế thấy nhiều người dõi nhìn theo mới phát hiện!"
Vừa định đi ra Thượng Quan Ngưng lại vòng trở về, chợt nhớ lại, lúc này mới đưa tay sờ vào trán và tay của cô, cảm thấy man mát lành lạnh không có một tia nóng nào.
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng ngồi ở bên giường vỗ nhè nhẹ vào mặt của Tiêu Hòa Nhã. Nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh lại, Thượng Quan Ngưng liếc nhìn Lạc Trạch Dương đang đứng ngốc một bên: "Còn nhìn?"
"Bằng không thì sao?" Lạc Trạch Dương rất là vô tội hỏi.
Nếu không phải đối phương là chú nhỏ mà anh kính yêu, e là Thượng Quan Ngưng có thể đem hắn đính lên tường làm ** vật xét nghiệm
"Aiz aiz! Rõ rồi, rõ rồi, đúng kiểu cưới được con dâu đã quên mất mẹ!" Lạc Trạch Dương lắc đầu một cái, bước từ từ đến bên cạnh giường bệnh, thử thử một chút cái trán lắng nghe nhịp tim, rồi mới quay qua Thượng Quan Ngưng nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì, coi như thời tiết bên ngoài có lạnh đi nữa, nhưng này bên cũng tỏa ra hơi ấm rồi, chú đi lấy một chút thuốc cho cô ấy uống sẽ không phát sốt!"
Lúc này Thượng Quan Ngưng mới yên tâm, sau đó vừa muốn đi ra lại bị Lạc Trạch Dương kêu lại.
"Khoan đã, cháu muốn đi đâu?" Lạc Trạch Dương hỏi, người này chưa quên phải nằm viện ba ngày chứ?