Tiêu Hòa Nhã lập tức trợn mắt nhìn sang, rất không hài lòng nói: "Con nhà ai cũng kêu Tiểu Bảo! Không có ý tưởng mới gì cả!"
"Con nhà người ta cũng không phải là bảo bối của nhà mình, mắc mớ gì đến chúng ta!" Tiêu Mặc Tân mở miệng, ủng hộ cách nói của anh hai. . .
Sau một hồi thảo luận, rốt cuộc nhủ danh của Tiêu Dạ liền bị mấy người vô cùng không có thành ý quyết định rồi, kêu là Tiểu Bảo.
Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã ôm Tiểu Bảo nhà mình đi ngủ, vừa thay quần áo vừa lầu bầu, "Tiểu Bảo à, khi trưởng thành nếu con không hài lòng cái tên này cũng đừng trách mẹ, nhủ danh là ba người cậu cộng thêm ông ngoại của con đồng ý đặt, muốn trách thì trách bọn họ, con cũng biết mẹ con lời nhỏ người nhẹ (ý chị ấy nói mình không có quyền quyết định), có muốn phản đối cũng không ai để ý, về phần đại danh, con cũng không thể trách mẹ, ai bảo cha ruột con không lưu lại cái gì đặc biệt, mẹ chỉ biết cha con có bệnh quáng gà, cho nên nếu phải trách thì trách cha con, vô tội nhất là mẹ đó, biết chưa!"
Càu nhàu xong rồi, đồ cũng đã thay xong, sau đó cả người nằm chết dí bên cạnh Tiểu Bảo ngủ, lại nói cũng đầy tháng rồi, anh trai đã làm xong thủ tục để cô đi học trở lại, ngày mai lại bắt đầu tiếp tục kiếp sống học sinh khổ sở.
Đang ngủ say, cửa phòng ngủ của cô bị mở ra, phòng ngủ của Tiêu Mặc Tinh ở gần đấy, cho nên người đến cũng mau, vừa mở đèn liền nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã trùm chăn ngủ say sưa, mà đồng chí Tiểu Bảo nằm một mình ở trên giường kêu khóc om sòm, tiếng khóc thật là ai oán. Tiêu Mặc Tinh vội vàng bế Tiểu Bảo lên, may mắn máy điều hòa không khí có bật, trong phòng không quá lạnh, nếu không. . . . . . Tiêu Mặc Tinh trừng mắt liếc người đang ngủ an an ổn ổn, lúc này mới ôm Tiểu Bảo rời đi. Choáng nha, để cho cô ngủ cùng Tiểu Bảo một buổi tối cũng không được, không hiểu sao lại có gan sanh con. Thật may là dì Lâm chỉ xin nghỉ một ngày, nếu không Tiểu Bảo phải chịu khổ dài dài!
Vừa cảm giác trời đã sáng, mở mắt ra cô mới phát hiện Tiểu Bảo không có nằm ở bên cạnh mình! Hoảng sợ đến mức đồ cũng không kịp thay, chân không xỏ dép, cô chạy bổ nhào ra ngoài, khi nhìn thấy Tiểu Bảo ở trong lòng anh ba cười vui vẻ, khẩn trương trong lòng mới hơi hạ xuống. Cô vô lực ngồi bệt xuống trên đất, mặt tái nhợt sững sờ nhìn bọn họ.
"Xem con bị dọa cho hết hồn kìa, chẳng lẽ còn có người dám đến nhà chúng ta trộm đứa bé hay sao?" Tiêu Vô Hiền vừa đúng lúc xuống lầu thấy con gái cưng ngồi sững dưới đất hơi cưng chìu nói.
Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã vẫn hơi doạ người, ngẩng đầu nhìn thấy ba mình, cô giật giật khóe miệng nhẹ nhàng bật cười: "Thật may là ban đầu không có vứt bỏ đứa nhóc này, bằng không bây giờ con phải chịu nhiều khổ sở!"
Tiêu Vô Hiền yêu thương sờ sờ đầu của cô, sau đó nâng cô đứng dậy: "Được rồi, được rồi, mau đi rửa mặt rồi chuẩn bị đi học, nhưng mà buổi tối Tiểu Bảo không thể ngủ chung với con !"
"Tại sao?" Tiêu Hòa Nhã không hiểu, tại sao buổi tối không thể ngủ chung với cô. Cô là mẹ ruột của Tiểu Bảo đó!
Tiêu Vô Hiền cảm thấy đứa con gài này không biết chết sống mới hỏi, lắc đầu một cái không trả lời bước xuống lầu.
"Còn dám hỏi tại sao?" Anh hai Tiêu Mặc Vân liếc cô một cái, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Trong nhà ai cũng nghe tiếng Tiểu Bảo khóc, chỉ có em nằm bên cạnh con trai ngủ như heo chết, còn dám hỏi tại sao?"
Tiêu Hòa Nhã cúi đầu sám hối, thật sao? Cô ngủ say đến thế sao?
"Được rồi, được rồi, dì Lâm sẽ mau trở lại, em cũng không cần lo lắng, mau dọn dẹp một chút rồi xuống ăn điểm tâm chuẩn bị đi đến trường!" Tiêu Mặc Vân vỗ vỗ vai của cô bày tỏ an ủi, lúc này mới dẫn đầu xuống lầu.
Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, rất là không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng biết Tiểu Bảo đi theo cô quả thật rất nguy hiểm. Thật may là còn có dì Lâm ở đây! Tiểu Bảo, e là con phải chịu khổ, ai bảo mẹ là mẹ ruột của con! Con phải thông cảm nhiều hơn!
Rốt cuộc, Tiêu Hòa Nhã lại bắt đầu kiếp sống học sinh của mình. Bạn bè của cô đều đã lên lớp mười hai chỉ còn một mình cô tiếp tục học lớp mười một. Hiệu trưởng vẫn không nương tay với cô, đem cô ném vào lớp mười một ban một.
Tuy nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, nhưng đặt ở trước mặt của người sáng quá, thì cô lại có phần hơi tối, thật sự rất áp lực! Hiệu trưởng sao lại không vì cô suy nghĩ một chút? Rõ là. . . . . .
"Các bạn học chú ý, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn học mới tới, về sau mọi người chung sống hòa thuận, đoàn kết yêu thương nhau!" Giáo viên đứng trên bục giảng nói xong, liền đứng qua một bên.
Tiêu Hòa Nhã lúc này mới phát hiện ra bên cạnh của mình chẳng biết lúc nào lại có thêm một người, vừa liếc nhìn sang thiếu chút nữa không thu hồi lại được. Sau đó thì hoa si a a. . . . . . Thiếu chút nữa nước miếng chảy ra rồi. Lại là Tiểu Chính Thái*, sao lại đáng yêu như thế? Dĩ nhiên so với Hiệu trưởng nhà cô hoàn toàn không thể so được, hai người là hai kiểu đẹp khác nhau. Nhưng thế cũng đã đủ mê người rồi !
*Tiểu chính thái: ý nói những chàng trai trẻ tuổi, hiền lành, ngây thơ.
"Này bạn học, cẩn thận cắn phải lưỡi đấy!" Hiển nhiên vị Tiểu Chính Thái này tâm tư không giống như bề ngoài hiền hòa dễ thân, cậu ta lạnh lẽo nói xong trực tiếp đi lên bục giảng khẽ khom người lạnh nhạt tiến hành tự giới thiệu mình: "Xin chào các bạn, tôi tên là Đông Phương Lỗi, mong các bạn chỉ bảo nhiều hơn!"
Lời này vừa nói ra, lớp mười một ban một liền ồn ào lên, phía dưới nhao nhao người hoa si kiêm ái mộ rối rít si mê nhìn về phía bạn học mới tới này. Đây chính là Đông Phương Lỗi có chỉ số IQ cực cao trong truyền thuyết sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao thành tích đã tốt, dáng dấp đẹp trai, nói chuyện lại dễ nghe như thế? Điều này khiến cho người nào đó có thành tích lẫn gương mặt bình thường làm sao sống đây? Điều này khiến cho người nào đó có gương mặt lẫn thành tích bình thường sống như thế nào đây?
Tiêu Hòa Nhã mắt trợn trắng, choáng nha, nhiều người chảy nước miếng như vậy tại sao không nói người ta coi chừng cắn phải lưỡi đi? Quả là đối xử phân biệt!
"Bốp! Bốp! Bốp!" Tiêu Hòa Nhã chịu không nổi ánh mắt nông cạn của những người này, một tay giữ lấy vị bạn học Đông Phương Lỗi kia để chen vào, sau đó cô bước lên bục giảng, "Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Hòa Nhã, sau này xin mọi người tránh né nhiều hơn, cám ơn!" Tiêu Hòa Nhã cô chính là một người lười không thích bị áp đặt, bình an vô sự là tốt rồi, không cần đối với cô chỉ giáo cái gì, cô là người có chừng mực không thể tiếp nhận người khác chỉ giáo.
Lời này vừa nói ra, trong phòng học liền xôn xao, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nhíu nhíu mày, người khác không biết Tiêu Hòa Nhã là người phương nào, nhưng cô (chủ nhiệm) thì biết, Hiệu trưởng đặc biệt giao phó, nếu thành tích của Tiêu Hòa Nhã lên không nổi, thì tất cả đặc quyền lớp mười một ban một sẽ không có. Không có một chút chỗ trống để xoay chuyển. Một người vốn không thuộc về ban một, làm sao có thể khiến cho cô có tư cách của học sinh ban một? Còn không cho người khác chỉ giáo? Làm sao có thể đề cao thành tích học tập?
Các bạn học lại càng không thể đón nhận, Tiêu Hòa Nhã là thần thánh phương nào? Dám can đảm ở trong học viện Nam Cực nói ngông cuồng như thế? Vì vậy các bạn học đối với hai vị học sinh chuyển trường này, yêu ghét lập tức thấy rõ ràng.
Ngược lại Đông Phương Lỗi bị chen đến một bên, sau khi nghe Tiêu Hòa Nhã tự giới thiệu, trên mặt vốn lạnh nhạt lại từ từ hiện lên một chút ý cười, bộ dáng ý vị sâu xa, khiến cho người ta phỏng đoán không ra vì sao lại cười!