"Sao lại gọi tôi là anh trai?" Hạ Ngưng Nhật ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Cười vuốt vuốt tóc của cô, cưng chìu giống như chính em gái của mình vậy: "Có thể nói rõ chuyện đó cho tôi nghe một chút được không?"
"Chuyện gì?" Tiêu Hòa Nhã mê muội, anh trai của Hiệu Trưởng đột nhiên tìm tới cô kể chuyện xưa?
"Đứa bé!" Hạ Ngưng Nhật cũng không quanh co, trực tiếp mở miệng nói.
Tiêu Hòa Nhã cũng ngây ngẩn cả người, sau đó nở nụ cười như có như không với Hạ Ngưng Nhật: "Cái đó. . . . . . Không phải là Hiệu Trưởng bảo anh hỏi tôi chứ?"
"Không phải!" Hạ Ngưng Nhật nhẹ giọng nói ra: "Chỉ là tôi tò mò mà thôi!"
Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, nếu chỉ là tò mò thì mới là lạ. Nhưng mà mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, Tiêu Hòa Nhã cũng không muốn gạt anh ta, có lẽ là bởi vì từ lúc bắt đầu anh ta đã biểu hiện ra ý tốt với cô, có lẽ là bởi vì gương mặt của anh ta và Hiệu Trưởng giống nhau như đúc, cho nên cô không muốn lừa gạt anh ta. Vì vậy Tiêu Hòa Nhã liền nói ra chuyện đã xảy ra trước đêm sinh nhật của cô cho anh ta nghe.
"Cô. . . . . ." Sau khi nghe xong, Hạ Ngưng Nhật sửng sốt nửa ngày trời cũng không nói được gì: "Tiểu Nhã, rốt cuộc đây là nghé con không sợ cọp hay là cô ngốc vậy, sao lại có người tặng quà sinh nhật như vậy?"
Gương mặt của Tiêu Hòa Nhã hiện ra vẻ đau khổ: "Sau khi đi vào tôi không cẩn thận làm mất mắt kính tôi liền hối hận rồi! Nhưng cũng không có cách nào, khi mắt kính bị mất tôi vất vả lắm mới tóm được người đó, sao tôi có thể để người đó đi mất!"
Hạ Ngưng Nhật gật đầu: "Về sau cái loại địa phương đó nên ít tới!"
"Tôi biết chứ, tôi cũng không quá muốn tới đó, chỉ là tôi muốn tới xem một chút thôi!" Tiêu Hòa Nhã nằm ở trên giường, chợt cảm thấy mình rất là bi thảm.
"Cô thích Hiệu Trưởng sao?" Hạ Ngưng Nhật dứt khoát hỏi.
"Thích!" Tiêu Hòa Nhã có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời dứt khoát: "Hiệu Trưởng của chúng tôi là Hiệu Trưởng trẻ tuổi nhất đẹp trai nhất anh minh nhất thế giới! Rất nhiều bạn học đều thích!"
Khóe miệng của Hạ Ngưng Nhật giật giật, cô bé này thật đúng là. . . . . ."Tôi nói không phải loại thích này!"
"Hả. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, sao lại không phải? "Anh Hạ, loại anh nói không phải là loại thích đó đi, là loại về sau sẽ kết hôn...?" Tiêu Hòa Nhã có chút cẩn thận hỏi, sao cô có thể thích, thích cũng không yên tâm, thích người đẹp trai như anh ta rất vất vả!
"Chính là loại thích đó!" Hạ Ngưng Nhật liếc cô một cái lành lạnh nói.
Tiêu Hòa Nhã lâm vào sương mù, trong lúc nhất thời không rõ suy nghĩ của mình, qua hồi lâu mới ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt mong đợi của Hạ Ngưng Nhật.
"Anh Hạ, anh có thể không biết, tôi là người rất đơn thuần với những vấn đề quá phức tạp cần có thời gian rất dài để suy nghĩ!" Tiêu Hòa Nhã có chút khó nói.
Hạ Ngưng Nhật lắc đầu thở dài lúc này mới đứng lên: "Được rồi, bây giờ cô có rất nhiều thời gian để từ từ suy nghĩ! Cô nên nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi về trước đây!"
"Ừm, tạm biệt anh Hạ!" Tiêu Hòa Nhã mỉm cười nói.
Hạ Ngưng Nhật cũng cười lúc này mới xoay người đi ra cửa.
Hạ Ngưng Nhật vừa đi không bao lâu, Tiêu Mặc Vân vội vàng chạy trở lại, thấy Tiêu Hòa Nhã vẫn mạnh khỏe ngồi ở trên giường lúc này mới để xuống lo lắng trong lòng .
"Anh, dáng vẻ lúc này của anh giống như em bị bắt cóc không bằng!" Tiêu Hòa Nhã nằm xuống cười hì hì nói.
Tiêu Mặc Vân chỉ nở nụ cười nhạt, trầm mặc đi tới bên giường thay cô đắp kín mền, bị bắt cóc? Đúng là anh lo lắng như vậy. Trước đó nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái, nói anh xuống tầng lấy thứ gì đó, ngay từ đầu không nghi ngờ lắm nhưng mà đợi quá lâu vẫn không thấy người, lúc này mới lo lắng trúng kế của người khác.
"Anh, em cũng không phải là thiên kim tiểu thư, người ta bắt cóc em còn không bằng đi trói thiên kim của Thị Trưởng!" Vì để cho anh trai an tâm, Tiêu Hòa Nhã không tim không phổi nói.
"Vâng vâng. . . . . . Là bọn anh xem em như báu vật, còn phần tử phạm pháp chỉ xem em như hàng hóa không đáng tiền!" Tiêu Mặc Vân búng một cái lên trán cô, lúc này mới đưa tay điều chỉnh độ sáng của đèn ngủ: "Không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi!"
Dưới tầng hầm của bệnh viện, Hạ Ngưng Nhật suy nghĩ lời nói của Tiêu Hòa Nhã, Y Luyến?"Nhiễm Tuyết, điều tra tin tức quán bar Y Luyến cho tôi!"
"Y Luyến?" Dạ Nhiễm Tuyết sửng sốt một chút sau đó mới mở miệng nói: "Không phải Nhị thiếu gia đã cho hủy Y Luyến rồi sao?"
"Chuyện khi nào, sao tôi không biết?" lê$%quý*&đôn Hạ Ngưng Nhật quay đầu nhìn về phía Dạ Nhiễm Tuyết.
Dạ Nhiễm Tuyết nhún vai một cái, "Chính là lúc ngài đi ra từ cuộc họp đó, không phải tôi đã báo cáo cho ngài rồi sao? Đêm ba mươi mốt tháng tám đó, bốn hộ vệ của Nhị thiếu gia phá hủy!"
"Ba mươi mốt tháng tám?" Hạ Ngưng Nhật chậm rãi giơ khóe miệng lên, vốn là tâm tình có chút khó xử thoáng chốc tốt lên."Thật đúng lúc, cũng là ba mươi mốt tháng tám! Anh có biết vì sao Nhị thiếu gia muốn phá hủy Y Luyến không?"
"Không biết, theo thủ hạ hồi báo, lúc Nhị thiếu đi ra mặt mày cực kỳ khó chịu, hình như là bảo thủ hạ tìm cô gái nào đó!" Dạ Nhiễm Tuyết cực kỳ làm tròn bổn phận báo cáo.
"Tốt!" Hạ Ngưng Nhật cười càng thêm rực rỡ, càng toát ra vẻ mê người.
"Này này này. . . . . . Đừng cười buồn nôn như vậy!" Dạ Nhiễm Tuyết ngăn cản. Thật không chịu nổi một người đàn ông đẹp trai sao lại thành ra như vậy?
Hạ Ngưng Nhật bĩu môi, cuối cùng đại nhân đại lượng không so đo, ai bảo tâm tình của anh không tệ! "Được rồi, bây giờ trở về biệt thự!"
"Vâng!"
Không biết em trai của mình khi biết chuyện thì sẽ thế nào đây? Ha ha ha. . . . . . Thật sự thú vị!
Biệt thự nhà họ Hạ.
Vừa về tới nhà Hạ Ngưng Nhật liền chạy thẳng lên phòng của Thượng Quan Ngưng ở tầng hai, cốc cốc cốc gõ cửa: dđ lqd "Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, chú mở cửa ra!"
"Bây giờ em không muốn thấy anh!" Cửa vẫn đóng chặt như cũ không có một chút dấu hiệu nào muốn mở ra, Thượng Quan Ngưng dựa trên ghế sofa giọng nói cực kỳ không tốt nói.
"Cũng không phải là anh làm cô ấy mang thai chú tức giận với anh làm gì?" Hạ Ngưng Nhật suy nghĩ thế nào cũng không giải thích được cực kỳ vô tội nói.
"Cút!" Thượng Quan Ngưng nhíu mày, dđ lqd bây giờ hai chữ mang thai chính là từ cấm, anh không đi ra ngoài đánh anh ấy thì coi như anh ấy may mắn rồi.
Hạ Ngưng Nhật có chút uất ức, chính mình toàn tâm toàn ý không phải là vì người em trai này sao, ngay cả suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ liền bảo anh cút đi? "Ngưng Nguyệt, anh có tin tức tốt muốn nói cho chú, chú cửa mở ra!"
"Em ngủ rồi! Có chuyện gì ngày mai nói!" Dù sao cũng không mở cửa, Thượng Quan Ngưng trực tiếp đi tới ban công cự tuyệt người nào đó gây đau khổ.
Lần này Hạ Ngưng Nhật bị đả kích lớn, vô cùng ai oán hướng về phía cửa đang đóng chặt, "Ngưng Nguyệt, dđ lqd đây chính là quyết định của chú, sau này anh sẽ không bao giờ giúp chú nữa, đến lúc đó coi như chú có cầu xin anh anh cũng sẽ không nói cho chú biết!" Hừ! Hạ Ngưng Nhật hừ lạnh một tiếng trực tiếp xoay người bước đi.
"Tạch...!" một tiếng, một bóng người thoáng qua, vẻ mặt đang tức giận của đại công tử đã bị chụp lại. lê#quý#đôn Hạ Ngưng Nhật ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ mình đang cầm máy camera cười tít mắt với anh.
"Mẹ?" Hạ Ngưng Nhật khẽ gọi.
Thượng Quan Vân trừng mắt anh một cái, "Em trai bảo bối của con có phải đang giả bộ u buồn phải không?"
"Giả bộ u buồn?" Hạ Ngưng Nhật lắc đầu một cái: "Lần này không phải, bởi vì nó đang thất tình!"
"Đó là cô gái đáng yêu nhà nào, lại ném người đẹp kiêu ngạo của chúng ta qua một bên?" Mặc kệ là vì cái gì, Thượng Quan Vân đã quyết định muốn sùng bái một phen rồi.