Vốn bạn học Đại Nhất còn đang rất nghi ngờ, vì sao mấy tên kia lại dùng ánh mắt sùng bái như thế nhìn mình, khi rời tầm mắt đến trên người Lão đại nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ kia, Đại Nhất kinh hãi! Thần linh cứu mạng, ai bảo Lão đại luống cuống như vậy! Vì bảo vệ mình, bạn học Đại Nhất cẩn thận lui về sau hai bước, tính toán lui về trong hàng ngũ của mình, làm gì, ba anh em người ta quá ăn ý, luôn để cho hắn sống ở tuyến ngoài cùng. (>.
Giờ phút này, Thượng Quan Ngưng cũng nói không ra cảm xúc trong lòng mình lúc này, bị một loại lửa giận không rõ thiêu đốt hừng hực, hận không thể kéo người kia xuống điên cuồng đánh cho một trận. Mà anh lại nói không ra được nguyên nhân cụ thể. Nếu nói là vì học sinh của mình, Học viện Nam Cực nhiều học sinh như vậy, anh nào có ý định trông nom nhiều như thế, nếu nói là bạn bè, nhiều nhất mỗi ngày tan học chạy đến phòng làm việc của anh chào tạm biệt, hay là … giống như người khác nói, anh đã sớm để người kia trong lòng. Mặc dù chỉ là một đứa nhỏ, anh cũng bằng lòng chờ cô lớn lên, mà trước khi cô lớn lên, anh hi vọng có thể bảo vệ cô bình an đi đúng đường!
“Lão đại, anh không sao chứ?” Thấy sắc mặt ‘âm tình bất định’ của Lão đại nhà mình, Đại Tứ chững chạc thành thục nhất cũng thu hồi lại cười giỡn trong lòng, quan tâm đi đến trước hỏi thăm.
Thượng Quan Ngưng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt kiên định nhìn về phía vũ đài mờ ảo không rõ trước mặt. Đúng rồi, anh còn không nhìn rõ mặt cô, lại mơ hồ cảm thấy người đứng ở giữa kia chính là nha đầu cận thị nặng đó. Hừ, thì ra cô cũng có lúc điên cuồng như vậy?.
“Đi, bật tất cả đèn chỗ này lên!” Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói.
“Có cần mở đèn dưới sàn nhảy không?” Đại Tứ hỏi.
Thượng Quan Ngưng lắc đầu, khóe miệng hơi nâng lên, không rõ ý tứ nói : “Không cần!”.
“Dạ.” Đại Tứ gật đầu, sau đó xoay người đi.
Chỉ chốc lát sau, trên vũ đài, những ánh đèn khác lần lượt được bật lên, mọi người tuy thấy khó hiểu, nhưng nhìn quán mờ mờ không rõ, được ánh đèn soi rọi vào lại có vẻ trân quý lạ thường, cho nên cũng không có ai nói gì, hơn nữa còn dễ dàng ‘săn’ người đẹp hơn nhiều, rốt cuộc người nào đáng giá để xuống tay.
Trên vũ đài, sức quyến rũ của ba người bắn ra tứ phía, rốt cuộc kết thúc điệu nhảy đi xuống vũ đài.
“Tiêu Hòa Nhã, nhanh lên một chút thành thực khai báo, cậu làm sao lại nhảy nhuần nhuyễn như vậy?”. Vừa xuống vũ đài, Cố Ngộ Bắc liền đưa tay siết chặt cổ Tiêu Hòa Nhã thở hổn hển hỏi.
Tiêu Hòa Nhã cũng thở gấp, rất lâu rồi không vận động kịch liệt như vậy, bởi vì tay siết không quá chặt, nên cũng không có giãy giụa mà trực tiếp dựa vào trong ngực người kia nghỉ ngơi.
Ôn Tiểu Noãn lắc đầu bật cười: “Tiểu Bắc, thật thất sách!”.
“Hừ, đừng cho là tớ không nỡ siết chết cậu, tớ chính là …” Cố Ngộ Bắc hung tợn nói còn chưa hết lời, liền bị một người đàn ông đầu trơn bóng lên tiếng cắt đứt.
“Ôi, em gái nhỏ, có muốn cùng uống một ly rượu không?”.
Giọng điệu này thật bỉ ổi, ba người rất ăn ý đều không tự giác nhíu mày. Hừ, choáng nha, lại là một thiếu gia giàu có tự nhận mình phong lưu phóng khoáng.
“Thật xin lỗi, rượu chúng tôi muốn uống sợ là anh không mua nổi!”. Ôn Tiểu Noãn nhìn về phía người kia lạnh giọng nói.
Cố Ngộ Bắc kéo Tiêu Hòa Nhã còn đang dựa trong ngực mình ra phía sau, vẻ mặt phòng bị nhìn mấy người sau lưng người đàn ông kia, những người này chỉ sợ là đã quen nhìn phụ nữ xinh đẹp diêm dúa thành thục, bây giờ nhìn thấy cô gái nhỏ thanh thuần thì tâm lại ngứa ngáy khó chịu sao? Hừ, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng!
“Em gái nhỏ, yên tâm. Trên thế giới này không có rượu nào bổn thiếu gia không mua nổi, anh em, các người nói có đúng không?”. Người kia nghiêng đầu cười rất bỉ ổi, da thịt béo bởi vì không cố kỵ cười lên mà run rẩy.
“Đúng vậy.” Mấy người phía sau lập tức hùa theo, cười ầm lên, “Trương thiếu nhà chúng ta là ai, cô có biết cha của Trương thiếu - Trương Vạn Cử không, ông ấy chính là trợ lý thị trưởng của Phó thị trưởng Dương của thành phố chúng ta .
Ăn bám sao! Ôn Tiểu Noãn một bộ tức giận, còn tưởng là quan lớn gì, chỉ là con trai của một trợ lý nhỏ mà có thể diễu võ giương oai như vậy, cô đây là con gái của thị trưởng có phải quá khiêm tốn rồi không?
Cố Ngộ Bắc thật muốn phỉ nhổ nước miếng vào cái tên kia, sau lại suy nghĩ một chút, loại người cặn bã như vậy thật sự không chịu nổi nước miếng của cô, cho nên tiết kiệm một chút.
Trương Vạn Cử? Tiêu Hòa Nhã được bảo hộ ở phía sau nhíu mày một cái, cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi. Nhưng là ở chỗ nào chứ?
Thượng Quan Ngưng ngoảnh mặt làm ngơ. Anh đương nhiên biết thân phận của hai người bạn của Tiêu Hòa Nhã, về phần con trai của Trương Vạn Cử…. Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại, lần trước nếu không phải là hắn, mình cũng sẽ không nói chuyện với nha đầu nhỏ kia, nhớ tới chuyện hôm đó, tâm tình của Thượng Quan Ngưng càng trở nên tồi tệ.
“Lão đại, có muốn chúng tôi ra tay dạy dỗ đám người kia không?” Đại Nhất xắn tay áo lên, choáng nha, lại dám mơ ước vợ của Lão đại, không muốn sống nữa có phải không.
Thượng Quan Ngưng giơ tay lên thản nhiên nói: “Tạm thời không cần, để cho bọn họ được dạy dỗ một chút, không phải chỗ nào cũng có thể tới!”
“Nhưng mà, nếu làm vợ của anh bị thương thì…”.Mới nói một nửa, một đạo ánh mắt lạnh lùng khiến cho cậu ta tự động ngậm miệng, lúc này Hai, Ba, Bốn mới tương đối có nghĩa khí, nhanh chóng kéo cậu ta trở về.
Thượng Quan Ngưng trợn mắt nhìn cậu ta một cái, lúc này mới tiếp tục nhìn về phía bên kia, vốn nhân viên làm việc ở đây định ra mặt giải quyết, lại bị anh ra dấu tay lui trở về, ‘án binh bất động’ tiếp tục quan sát.
“Em gái nhỏ, nói đi, em muốn uống rượu gì?”. Trương thiếu gia ra vẻ kiêu ngạo tự đắc, vênh váo nói. Hai người Ôn Tiểu Noãn, Cố Ngộ Bắc nghe được kêu mà muốn ói. Tất nhiên, Tiêu Hòa Nhã hiện tại đang bận suy nghĩ, vội vàng nhớ xem đã nghe qua cái tên Trương Vạn Cử lúc nào ở đâu.
“Anh không xứng đáng được biết sở thích của tôi!” Ôn Tiểu Noãn nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Tôi cho anh thời gian 1 phút, mau chóng biến khỏi tầm mắt của tôi, nếu không …” Lời phía sau Ôn Tiểu Noãn không nói tiếp, chỉ lạnh lùng nhìn cái người tai to mặt lớn trước mắt này.
“Ha ha ha …”. Trương thiếu giống như vừa nghe được chuyện cười rất thú vị, cười nghiêng ngả, mà những tên bạn bè xấu xa sau lưng hắn tất nhiên cũng vô cùng nhiệt tình phụ họa theo.
“Em gái, anh rất hiếu kỳ nếu không sẽ như thế nào? Ngồi lên xe của anh hay leo lên giường của anh? Vẫn nên trực tiếp …”.
“Pằng!”. Ôn Tiểu Noãn xoay người mượn cái ghế bên cạnh nhảy lên một cước trực tiếp đá vào mặt tên Trương thiếu gia, hắn vốn kiêu ngạo tự đắc đột nhiên bị một cước trực tiếp đạp bay ra ngoài, ‘ba’ một tiếng đụng vào cây cột trụ bằng đá cẩm thạch, nhất thời hai mắt nổ đom đóm, máu chảy như trút. Thật kinh khủng.
“Còn hiếu kỳ nữa không?”. Ôn Tiểu Noãn vòng tay trước ngực, bên ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Cố Ngộ Bắc cong môi cười một tiếng, sau đó xoay người nhìn Tiêu Hòa Nhã: “Tiểu Nhã ngoan, cậu tìm một chỗ an toàn ngồi một chút đi, nha!”.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, thần kinh vận động của mình không quá phát triển, còn chưa muốn liên lụy đến bạn bè, vì vậy qua bên quầy bar tìm một chỗ tốt ngồi xuống, nghẹo đầu nằm sấp trên quầy bar xem chuyện vui.
“Trương thiếu gia, không sao chứ?” Những người bên cạnh lập tức đỡ Trương thiếu khuôn mặt đã bị biến dạng lên.
“Con nhỏ tiện nhân, mẹ nó, mày hôm nay đừng nghĩ chuyện ra ngoài, các anh em đánh cho tao!” Trương đại thiếu sờ một mặt máu của mình, hung hãn nói.
“Hừ!” Ôn Tiểu Noãn cười nhạo: “Yên tâm, tôi sẽ đạp các người ra ngoài!”.
“Tiện nhân? Tôi chưa bao giờ biết mình giá rẻ như vậy, ngược lại anh bạn, Tiểu Noãn nghe nói hình như thịt heo vừa tăng giá?”. Cố Ngộ Bắc vỗ tay một cái, nghi ngờ hỏi.
Ôn Tiểu Noãn gật đầu: “Quý nhân* à, người có lúc cũng phải vì dân chúng suy nghĩ một chút, đắt tiền như vậy dân chúng ăn không nổi đâu!”.
(Quý nhân: chỉ người giàu có, địa vị cao quý)
“Muốn chết!”. Vì vậy một cuộc giao chiến mở màn bắt đầu.
*
“Tiểu thư, muốn uống gì?”.