Nụ cười Hạ Ngưng Nguyệt cứng đờ, sau đó làm bộ như không nghe thấy tiếp tục đi thẳng về phía trước, coi như là cho quà gặp mặt, thầm nghĩ rằng lần này sẽ không so đo với cô.
Tiêu Hòa Nhã sờ sờ cái mũi, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.
Trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất của ký túc xá, Thượng Quan Ngưng ngửa người ra ghế hai chân đè lên nhau gác lên bàn hội nghị, hoàn toàn không để những thành viên trong hội đồng quản trị đang dựng râu tức giận này vào trong mắt.
Mà phía sau lưng anh là bốn hộ vệ với vẻ mặt đang xem kịch vui, chỉ kém không cầm băng ghế bưng bàn hạt dưa mà tỉ mỉ thưởng thức. Dĩ nhiên, lão đại nhà bọn anh cũng không an nhàn thoải mái như thế, bọn anh là những người trung thành như thế làm sao có thể buồn trước Lão đại, vui sau Lão đại được chứ?
“Bốp!” một tiếng, đồng chí Thẩm đập bàn đứng lên, sắc mặt đè nén như gan heo, “Thượng Quan Ngưng, xin anh hãy hiểu cho rõ, hiện tại chúng ta đang mở cuộc họp Hội đồng quản trị!”
“Tôi không có hiểu lầm!” Thượng Quan Ngưng trầm ngâm ổn định cơn giận không đâu, đôi môi duyên dáng khẽ nhếch cong thành một độ cong đẹp mắt, cái tay thon dài trắng nõn quơ quơ với ông ta, “Bắt đầu đi! Tôi bề bộn nhiều việc, đừng lãng phí thời gian của tôi.” Giọng điệu vân đạm phong kinh* trong nháy mắt khiến người ta có một loại ảo giác không có việc gì lại kiếm chuyện, hiện tại bọn họ đang lãng phí thời gian của anh ta?
*Vân đạm phong kinh: giọng điệu thản nhiên
“Cậu... Chúng tôi...” Tổng giám đốc Thẩm thiếu chút nữa thở không được, mới vừa nói chuyện lại bị người nào đó cắt ngang.
“Ôi ôi... Tôi nói các người nghe này, tại sao mở cuộc họp Hội đồng quản trị mà lại không mời Chủ tịch đến hả? Thật sự là không quá phép tắc rồi! Anh ấy cũng không phải lão già không động đậy được hay là đã sinh bệnh nằm viện rồi. Các người như vậy là không đúng...”
“Làm sao cậu có thể nguyền rửa cậu Hạ như vậy hả!” Cũng không biết người nào lòng đầy căm phẫn ngắt lời Thượng Quan Ngưng nói: “Chúng tôi là không muốn khiến cậu Hạ phải khó xử, cho nên mới không có báo cho cậu ấy biết, muốn để cho cậu biết khó mà lui, cậu như thế này thật sự là làm mất mặt cậu Hạ!”
Cho đến bây giờ Thượng Quang Ngưng không nghĩ tới bản thân anh sẽ làm tên kia mất mặt, choáng nha! Hai khuôn mặt giống nhau như đúc mà dựa vào cái gì lại nói anh làm mất mặt anh ấy?
“Tôi cứ nguyền rủa đấy, ông có thể làm gì? Đến đây thưởng cho tôi một cái tát?” Thượng Quan Ngưng nhíu mày, ngũ quan tà mị lộ ra ý cười, những người này đặc biệt đến đây giúp anh tiêu khiển, thật là ngoài mong đợi. “Nhất, Nhị, Tam, Tứ, thưởng!”
“Vâng!” Bốn người vô cùng hợp tác khom mình hành lễ. Sau đó giống như những cô hầu nhỏ từ từ bước từng bước đi ra ngoài.
Mọi người được thưởng hét lên một tiếng trong sống ngoài khét, thật là từng trận Thiên Lôi, vì thế bốn vị soái ca hiếm thấy không ngừng cố gắng, không nên như thế chứ, bọn anh biết vậy chẳng làm.
“Các vị đổng sự*, xin mời dùng trà!” Nhất Nhị Tam Tứ vô cùng nhanh chóng dâng trà hảo hạng cho một vòng người.
*Đổng sự: Thành viên trong hội đồng quản trị
“Chắc mọi người không biết, đây chính là Bích Loa Xuân* thượng hạng, Hiệu trưởng của chúng tôi cố ý trộm được từ chỗ ông Hạ, vô cùng quý vô cùng đắt tiền, bây giờ kẻ thấy có phần, mọi người phải đồng cam cộng khổ với Hiệu trưởng rồi!” Đại Nhất vô vùng biết ơn nói.
*Bích Loa Xuân: Một loại trà xanh
Lời vừa nói xong, mọi người liền có phản ứng ngay lập tức, người mới uống vào trong bụng bắt đầu phun máu, kẻ quát miệng phun nước, người bưng tách tay run, sao cũng không còn làm lòng người run rẩy. Mẹ ơi, đây là trà được trộm từ nhà ông Hạ?
“Kìa kìa kìa... Các người không cần kích động!” Thượng Quan Ngưng nhìn bọn họ kích động như thế, cuối cùng có lòng tốt mở miệng an ủi, “Không phải chỉ là một ly trà thôi sao? Có cần phải kích động như vậy không?”
“Lão đại, trà này cũng không phải bình thường, nghe nói đây là do cậu Hạ mua cho ông Hạ đấy!” Đại Tứ rất là nghiêm cẩn nói.
“Đúng vậy đúng vậy đấy!” Đại Tam cũng gật đầu theo, “Lúc ấy dường như ông Hạ rất vui vẻ nha!”
“Đó là đương nhiên, ông Hạ thích nhất là cậu Hạ, cậu ấy đưa cái gì ông ấy đều rất vui vẻ!” Đại nhị nói theo. Vẻ mặt rất chi là nghiêm túc.
“Lúc không có trà, dường như ông Hạ vô vùng, vô vùng tức giận đấy!” Đại Nhất có vẻ dè dặt, không biết bản thân mình có làm hư việc hay không.
Trẻ nhỏ thật dễ dạy! Ba người kia lấy được ánh mắt tán thưởng quét tới. Không tệ, không tệ, phá hư nhiều chuyện như vậy cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt rồi!
Ngoài cửa, hai người Tiêu Hòa Nhã và Hạ Ngưng Nhật không chịu được nhìn vào bên trong một chút, không... Chỉ có một mình Tiêu Hòa Nhã chịu không được mà thôi, rất dễ nhận thấy năng lực chống đỡ của Hạ Ngưng Nhật tốt hơn Tiêu Hòa Nhã nhiều.
“Anh không cảm thấy bốn người trước mắt này rất yêu thích sấm sét sao, cùng với ông chủ của bọn họ thật đúng là một phẩm vị nha!” Tiêu Hòa Nhã có chút cảm khái nói.
Hạ Ngưng Nhật lắc đầu, nhẹ nhàng bật cười, “Làm sao có thể lại cùng một phẩm vị chứ! Mấy người kia bị cậu ấy huấn luyện nhiều năm như vậy mới có được phẩm hạnh như bây giờ!”
Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái, “Cũng đúng, tuy mới chỉ qua hai chiêu, tôi cũng có thể phát hiện anh ta là một người chơi có đẳng cấp từng trải.”
“Cậu đừng ỷ có cậu Hạ thay cậu làm chỗ dựa mà ở trong trường này muốn làm gì thì làm!” Lúc này Tổng giám đốc Thẩm lại đập bàn một lần nữa, “Bây giờ chúng tôi còn ở trong phòng họp này là vì nể mặt cậu Hạ, nếu như cậu không biết điều, thì cũng đừng trách chúng tôi vô tình đuổi cậu ra khỏi học viện Nam Cực!”
“Đại nhất, vị này muốn đuổi tôi!” Thượng Quan Ngưng không mặn không nhạt nói.
“Giết ông ta?” Đại Nhất nghiêng đầu hỏi.
“Bốp!” Đại Nhị thưởng cho người nào đó một cái tát, “Cái gì mà giết với không giết, nói chúng ta giống như tội phạm đần đồn vô pháp vô thiên* vậy!”
*Vô pháp vô thiên: kẻ làm càn không kiêng nể gì.
“Chúng ta không phải sao?” Đại Nhất ôm đầu vô cùng oan ức, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà anh vẫn hiểu lầm hả?
“Bây giờ chúng ta đang ở trường học có được không, thật là ngu ngốc mà! Nhập gia tùy tục* có biết không?” Hai tay Đại Tam ôm ngực vô cùng im lặng nói.
*Nhập gia tùy tục: Đến nơi nào phải theo phong tục của nơi ấy.
Đại Nhất cúi đầu sám hối, “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Nói cho ông Hạ biết người đàn ông này lấy trà của ông ấy!” Đại Tứ vẫn bình chân như vại* nói.
*Bình chân như vại: vững lòng, yên trí, không lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.
“Cậu...” Tổng giám đốc Thẩm chỉ chỉ bọn họ, cuối cùng quyết định bắt giặc phải bắt vua trước, trừng mắt về phía Thượng Quang Ngưng, “Vì một con bé nhỏ tuổi không ra gì mà lại chống đối chúng tôi như vậy, đáng giá sao?”
Vốn dĩ không chút để ý, nghe được câu nói như thế, cuối cùng người nào đó cũng thu lại dáng vẻ tươi cười bất cần đời, “Tôi muốn bảo vệ người nào bất kể là cô ấy nhỏ bé hay không ra gì, ai dám bắt nạt tôi liền tiêu diệt kẻ đó! Ai dám có ý kiến?”