Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 125: Bậc thầy thôi miên




"Có được như vậy con không cần!" Đông Phương Lỗi tức giận nói.

"Con yên tâm, mẹ sẽ làm cho con được toại nguyện!" Tùng Hạ Mai Tuệ cười nhạt nói: "Mẹ sẽ khiến cho con bé kia cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh con, mặc dù con không muốn con bé kia cũng sẽ mặt dày mày dạn dựa vào con!"

Đông Phương Lỗi nhìn nụ cười nham hiểm như vậy đột nhiên cảm thấy sợ hãi, mẹ của cậu, từ khi cậu hiểu chuyện tới nay bà vẫn nở nụ cười như thế, rõ ràng là một cô gái đoan trang xinh đẹp cười lên cũng làm cho người khác ấm áp, sự thật lại hoàn toàn trái ngược, nụ cười đó lạnh muốn chết, âm trầm muốn chết, giống như nhiễm đầy sự châm chọc, lại giống như rất đắc chí hài lòng, bộ dạng cứ như tất cả đều được nắm giữ ở trong tay của mình. Đúng, mẹ của cậu vốn chính là một nữ cường nhân, kể từ khi tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc Cung Đằng cũng không chỉ không suy tàn ngược lại càng thêm phát triển không ngừng, ông nội rất hài lòng. Nhưng mà sau nụ cười đó tuyệt đối còn tồn tại ý nghĩ khác, thế mà cho tới bây giờ cậu cũng không hiểu được, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cậu suy nghĩ sâu xa sau bà sẽ lập tức thu hồi cảm xúc, sau đó ý vị sâu xa cười.

"Mẹ! Con không muốn có được Tiêu Hòa Nhã, cũng xin người không nên tự chủ trương!" Đông Phương Lỗi cực kỳ nghiêm túc nói. Không nên ép con làm gì với mẹ.

Tùng Hạ Mai Tuệ nhẹ nhàng phất phất tay. "Con mới từ nước ngoài trở lại, còn không mau đi thăm ông nội của con, nhanh đi đi, đừng để cho ông nói con bất hiếu!"

". . . . . . . Vâng!" Đông Phương Lỗi muốn nói lại thôi, rốt cuộc cung kính gật đầu một cái, không tiếng động rời khỏi phòng làm việc sang trọng.

Đưa mắt nhìn cậu rời đi, cho đến khi cửa chính đóng lại, rốt cuộc nụ cười trên mặt Tùng Hạ Mai Tuệ mới thu lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, giống như một con dao muốn xuyên qua cửa chính thẳng tắp bắn vào cơ thể kia. "Con là con trai của mẹ, mẹ không vì con vậy có thể vì ai đây? Trên thế giới còn có người đối xử với con tốt hơn mẹ sao? Ha ha ha. . . . . ."

"Cốc cốc cốc. . . . . ." Đột nhiên tiếng gõ cửa rất có tiết tấu vang lên.

"Vào đi!" Tùng Hạ Mai Tuệ thu hồi vẻ mặt lạnh lẽo khôi phục thành bộ dạng đoan trang, nhìn trợ lý của mình đi vào thản nhiên nói: "Chuyện gì?"

"Báo cáo xã trưởng, bác sĩ Yamamoto đã trở lại! Bây giờ đã tới bệnh viện của chúng ta!" Người đàn ông thân hình cao gầy đứng trước bàn làm việc, cực kỳ cung kính báo cáo với Tùng Hạ Mai Tuệ.

"Hả?" Tùng Hạ Mai Tuệ nở nụ cười thản nhiên. "Rốt cuộc đã trở lại, cậu phái người mang cô nhóc kia tới bệnh viện!"

"Vânh!" Trợ lý khom người rồi trực tiếp xoay người rời đi. Trên hành lang dài trống trải, gọi điện thoại cho cấp dưới phân phó người đưa cô nhóc mấy ngày trước mới bắt được đến bệnh viện Yamamoto. Sau khi phân phó xong trực tiếp trở về phòng làm việc của mình.

Ở góc tường, chân mày Đông Phương Lỗi nhíu thật chặt, nếu như nói trước đó còn không biết mẹ của cậu muốn làm gì, thì hiện tại cậu đã biết tất cả, bác sĩ Yamamoto, bậc thầy thôi miên nổi danh nhất Nhật Bản. Nghe nói chỉ cần nhìn cậu một cái là sẽ có thể bị ông ta thôi miên, sau đó bảo người đó làm gì sẽ làm cái đó, nói người đó đi hướng đông thì sẽ không đi hướng tây.

"Chú Lục!" Đông Phương Lỗi vừa đi tới thang máy vừa gọi điện thoại cho chú Lục quản gia cũng chính là chú "thành ngữ" trong miệng Tiêu Hòa Nhã.

"Tiểu thiếu gia, cậu có gì cần phân phó?" Chú "thành ngữ" cung kính hỏi. "Lê QUý Đôn"

"Mẹ phân phó muốn người khác dẫn ba đi bệnh viện, con hi vọng chú có thể trì hoãn thời gian, chú cũng biết, ba không thích nơi đó, sẽ ép ông điên mất, chú nhất định phải ngăn bọn họ lại, con sẽ lập tức chạy tới!" Đông Phương Lỗi trầm giọng nói.

"À à à, được!" Chú "thành ngữ" vội vàng gật đầu, cả gia tộc Cung Đằng thì thiếu gia mới chính là chủ nhân của ông, có thể nói ông là người nhìn thiếu gia lớn lên, bỏ qua thân phận thấp hèn của mình, ông vẫn xem thiếu gia là con trai của mình mà đối đãi bình thường, ông biết phu nhân hận thiếu gia, hận không thể lấy mạng của thiếu gia, nếu như không phải còn có ông chủ ở trên, sợ rằng năm ấy lúc thiếu gia trở lại mạng sẽ không còn, cũng sẽ không thể nhiều năm sống yên ổn ở chỗ này như vậy.

Lần này, rốt cuộc phu nhân cũng muốn hành động rồi sao? Trong lòng chú "thành ngữ" ngũ vị tạp trần, cô nhóc có đôi mắt to đó giống người phụ nữ ban đầu thiếu gia thích, đều có được một đôi mắt vừa lớn vừa tròn vừa đen vừa sáng. Phu nhân phái người bắt cô nhóc đều chỉ vì trả thù sao? Nhưng cũng đã nhiều năm như vậy? Tại sao vẫn không thể bỏ xuống? Thiếu gia, ngài yên tâm, tôi sẽ không để cho phu nhân làm hại đến ngài.

"Này này này. . . . . . Chú, chú chạy vội như vậy làm gì? Có phải có chuyện gì hay không, chú đừng vội, chú nói với tôi xem có thể hay giúp chú không?" Chú "thành ngữ" chạy ở trước mặt, Tiêu Hòa Nhã đuổi theo ở phía sau. Vừa đuổi theo vừa hưng phấn nói, lại nói nhiều ngày đều nhàn rỗi vô sự như vậy, cô muốn nổi mốc rồi. Cho nên hiếm khi xảy ra một chuyện lớn, cô đương nhiên muốn tích cực biểu hiện!

"Chính cô tự giấu mình lại!" Chú "thành ngữ" cũng không quay đầu lại nói, sau đó trong túi rớt ra thứ gì đó hình như cũng không có phát hiện. Không ngừng chạy về phía trước như cũ.

Tiêu Hòa Nhã cũng chạy theo, khóe mắt liếc nhìn một vật thể màu đen nhưng vẫn tiếp tục chạy về phía trước, đột nhiên ánh sáng lóe lên bước chân không tự chủ được dừng lại, từ từ lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cái gì đó trên mặt tuyết -- điện thoại di động. Chú thành ngữ lại làm rớt điện thoại di động xuống đất, Tiêu Hòa Nhã nhìn xung quanh, sau đó giống như ăn trộm nhanh chóng nhặt lên, sau đó lại nhớ tới câu nói sau cùng của chú "thành ngữ", giấu mình, đúng, hiện tại cô phải giấu mình đi. Nghĩ tới, chỗ nào cũng không trốn, trực tiếp chạy đến nhà vệ sinh. Lại nói nơi không nghĩ tới mới là nơi an toàn nhất.

Tiêu Hòa Nhã nhìn điện thoại di động màu đen trong tay, đôi tay không tự giác run rẩy, cô cho là. . . . . . Đây chính là nơi nguyên thủy nhất, xung quanh lại mờ mịt, không biết làm thế nào để thông báo tình trạng của cô cho hiệu trưởng, mỗi ngày cô hi hi ha ha, chạy loạn khắp nơi, nhưng khi yên tĩnh xuống trong đầu sẽ xuất hiện bóng dáng của hiệu trưởng và Tiểu Bảo, không biết bọn họ không tìm được cô sẽ lo lắng như thế nào, không biết hiện tại bọn họ như thế nào, không biết hiệu trưởng có phải luôn nghĩ cách tìm cô ở khắp nơi hay không, nhìn điện thoại di động, ngón tay run rẩy rốt cuộc ấn vào bàn phím, con số quen thuộc từng số từng số thoáng hiện ở trên màn hình, cuối cùng nhấn quay số điện thoại.

"Reng. . . . . Reng. . . . . ." Vài giây lại giống như vĩnh hằng. Để cho cô nóng nảy chờ, vô ý thức đi lòng vòng ở nơi không rộng rãi lắm này, trong lòng không ngừng nói thầm mau nhận đi hiệu trưởng, mau nhận!

"Xin chào, tôi là Đại Tứ trợ lý của Thượng Quan Ngưng, xin hỏi bạn là ai? Tìm lão đại có chuyện gì?" Bên kia Đại Tứ cầm điện thoại di động trầm thấp nói.

"Em. . . . . Em. . . . . .em. . . . . ." Liên tiếp nói ba chữ em, lại không nói ra một câu đầy đủ.

Bên kia lại vô cùng ngạc nhiên vui mừng, trong nháy mắt trở nên loạn, Đại Tứ nhìn chằm chằm điện thoại di động, gần như vui mừng mà khóc, nhìn Thượng Quan Ngưng đang suy sụp, nhất thời mở miệng nói: "Lão đại, là . . . . .là. . . . ." Nhất thời kích động, vốn là người trầm ổn của cũng trở nên hỗn loạn.

Tất cả mọi người nhìn anh chằm chằm, phỏng đoán rốt cuộc người gọi điện thoại tới là ai. Đại Tứ lại không nói hai lời, trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong tay Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan có chút không dám tin, một đôi mắt phượng nhìn chòng chọc vào Đại Tứ, giống như đang chờ đợi sự xác nhận của anh.

"Là cô ấy! Chính là cô ấy!" Đại Tứ dùng sức gật đầu, hình như nước mắt cũng rơi ra.

"Tiểu. . . . . . Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng cẩn thận kêu. Giống như sợ âm thanh của mình hù người ở đầu kia của điện thoại chạy mất.

Giọng nói khàn như vậy, cẩn thận như vậy, tuyệt không giống với giọng nói của hiệu trưởng trong ấn tượng của cô, trong nháy mắt nước mắt đã che mất khuôn mặt, Tiêu Hòa Nhã gắt gao che miệng, không để cho tiếng nghẹn ngào uất ức tiết lộ ra ngoài.

"Cô nhóc. . . . . . Cô nhóc, em không có chuyện gì chứ! Bọn họ có làm em bị thương hay không? Bây giờ em đang ở đâu? Em không cần sợ, anh nhất định sẽ mau chóng dẫn em trở về!" Thượng Quan Ngưng cẩn thận an ủi, giống như người cắn ngón tay cố nén khóc đang ở ngay trước mắt, sao anh lại không biết hiện tại cô rất muốn khóc chứ? Cô là bảo vật anh đã bảo vệ năm sáu năm.

"Không có việc gì. . . . . . Hiệu trưởng, em một chút việc cũng không có! Thật, em chỉ bị nhốt ở trong một ngôi nhà, nơi này chỉ có hai người, không có ai khi dễ em, anh không cần phải lo lắng, em sẽ đợi anh tới cứu em!" Tiêu Hòa Nhã vừa lau nước mắt vừa nói rất chân thành.

"Ừ, cô nhóc, em không cần lo lắng, anh sẽ mau chóng mang em về!" Thượng Quan Ngưng nói xong, Đại Nhất đã sớm lấy công cụ ra, mở từng vali ra, dây điện lộn xộn lung tung, sau đó ở trước máy vi tính gõ gõ. Chỉ chốc lát sau đã xác định được vị trí của Tiêu Hòa Nhã.

"Lão đại, tìm được rồi!" Một lát sau, Đại Nhất vui mừng kêu lên. Bốn người khác cũng vây lại, Thượng Quan Ngưng vừa nghe điện thoại vừa nhìn bản đồ càng ngày càng chi tiết trong máy vi tính. Sau đó nhìn Đại Nhị, Đại Nhị gật đầu, lấy điện thoại di động ra lập tức gọi điện thoại cho phu nhân đang ở Nhật Bản, nếu như biết rõ địa chỉ, phu nhân sẽ tự mình ra tay, chắc chắn sẽ không có sai sót, nhất định sẽ mang cô nhóc an toàn trở về.

"Tiểu Nhã, bây giờ em ở đó đừng đi loạn, mẹ sẽ lập tức tới đón em!" Thượng Quan Ngưng nói.

"Vâng!" Tiêu Hòa Nhã nghiêm túc gật đầu. "Anh yên tâm, em chết cũng sẽ không đi!"

"Không được, nhất định phải an toàn cho anh!" Thượng Quan Ngưng lớn tiếng nói.

"Vâng!" Giọng nói nghiêm túc, Tiêu Hòa Nhã đứng thẳng lưng bật thốt lên. Bình thường lúc Nhất - Nhị - Tam - Tứ chọc lão đại tức giận cũng sẽ trực tiếp có phản ứng như vậy, giống như huấn luyện.

"Ba. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo đứng ở cửa có chút không dám tin nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng, không, nói chính xác là nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay Thượng Quan Ngưng. "Là . . . . . Là điện thoại của mẹ?"

"Tiểu Nhã, Bảo muốn nói chuyện với em!" Thượng Quan Ngưng cười nhạt nói. Sau đó ngoắc gọi Tiểu Bảo tới đây.

"Mẹ!" Tiểu Bảo kêu, giọng nghẹn ngào.

"Bảo, hu hu hu. . . . . . Mẹ rất nhớ con!" Tiêu Hòa Nhã vừa khóc vừa nói, hình như không kiên cường bằng Tiểu Bảo.

Trong sân, người mặc tây trang đen đeo kính râm đã sớm vây đầy, từng người một vội vàng tìm kiếm Tiêu Hòa Nhã. Lại tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được, thiếu chút nữa đã đào tuyết trong sân lên, nhưng cũng không tìm được vị trí của Tiêu Hòa Nhã .

"A Triết, lập tức gọi điện thoại thông báo cho phu nhân, không thấy cô nhóc kia, thiếu gia và quản gia cũng không thấy!"

"Vâng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.