Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 122-1: Mỹ nhân là độc! (1)




Rõ ràng cần nửa giờ đi đường, nhưng Thượng Quan Ngưng chỉ dùng mười lăm phút, dĩ nhiên người lái xe không phải là anh. Buổi tối vẫn là Đại Nhị cực khổ như cũ, đến Thanh Hòa viên liều mạng ôm thẳng Tiêu Hòa Nhã đang có vẻ mặt đỏ bừng không bình thường lên xe, bên ngoài đã sớm mưa to xối xả, Tiêu Hòa Nhã vốn dĩ muốn ở lại giải thích thật tốt, nhưng bởi vì khí nóng trong thân thể không ổn định nên buông tha chống cự, cô bỏ thuốc này thật sự là không để lại một chút đường sống nào, lúc người kia cho cô có nói số lượng này đủ cho một người dùng mười lần, mà cô vì muốn cho anh trai nhà mình không có đường sống chống lại cho nên đã dùng tất cả trong một lần.

Nào đâu biết rằng anh trai nhà mình lại tàn khốc như thế, bản thân đã không uống thì thôi đi còn sử dụng kế lén tráo đổi, mười lăm phút, gương mặt Tiêu Mặc Tân chỉ lạnh lùng không nói một câu, mà cô và Ôn Tiểu Noãn động cũng không dám động một chút, có trời mới biết càng hoạt động, tác dụng của thuốc phát tác càng nhanh. Hai người ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha không dám động đậy, nhưng mà vẫn không tránh được toàn thân nóng lên, ngay cả Ôn Tiểu Nõan, rõ ràng sau khi nghe Tiêu Mặc Tân nói xong sắc mặt trắng như tờ giấy, nhưng bây giờ đã đỏ lên như được đánh son phấn hảo hạng vậy.

“Tiêu Hòa Nhã, mình muốn giết cậu, ai cho cậu tự tung tự tác!” Cuối cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, Ôn Tiểu Noãn không nhịn được mà chửi ầm lên với Tiêu Hòa Nhã đang ru rú bên cạnh mình.

“Cậu đừng kích động, càng kích động thuốc phát tác càng nhanh!” Tiêu Hòa Nhã ôm đầu, nhỏ giọng khuyên giải, cô đâu biết rằng sẽ làm cho bản thân mình và cô ấy cùng uống vào chứ, sớm biết như thế này cô cũng không bỏ nhiều như vậy. Bây giờ, chỉ hy vọng kết quả sẽ kì diệu giống như cô mong muốn, nếu không thì cô xong rồi, không chỉ có mình cô chết thảm, cô cũng không muốn anh trai có hiểu lầm gì với Ôn Tiểu Noãn.

“Anh, Tiểu Noãn không biết chuyện này, em chỉ là nhìn thấy anh cô đơn nên lo lắng cho anh thôi!” Một luồng khí nóng không hiểu không ngừng dâng lên, cô tưởng tượng hiện giờ mặt mình nhất định còn đỏ hơn trứng tôm luột, ông trời thật bất công mà, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không để cho cô làm được, thật sự là con mẹ nó xui xẻo.

“Ôi, ôi anh còn phải cảm ơn em quan tâm sao?” Hai tay Tiêu Mặc Tân vòng lại trước ngực, âm dương quái khí nói: “Tiêu Hòa Nhã, nếu lần sau em còn dám làm xằng làm bậy, xem anh có đập chết em hay không!”

“Ngại quá, bà xã của tôi để chính tôi dạy dỗ!” Giọng nói lành lạnh vang lên, Thượng Quan Ngưng gần như ướt đẫm cả người đi tới trước mặt bọn họ. Hời hợt nhìn chằm chằm tiêu Hòa Nhã.

Cái nhìn này khiến Tiêu Hòa Nhã vừa mới nghe giọng nói liền kích động không thôi lập tức tiêu tan, ngoan ngoãn cúi đầu suy nghĩ.

“Hiệu trưởng... Em sai rồi!” Giọng nói nhỏ nhẹ phun ra từ trong miệng Tiêu Hòa Nhã, nghĩ rằng lầnnày nhất định hiệu trưởng sẽ rất tức giận.

Đầu còn chưa có nâng lên, đột nhiên thân thể được nhấc một cái, người đã ở trong lòng Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng không nói chuyện, chỉ là nhìn thoáng qua Tiêu Mặc Tân, “Thích thì thích, không thích thì đưa đi bệnh viện, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà rối rắm cái gì?”

Ở trong mắt anh, sự việc vốn không quá nghiêm trọng, dĩ nhiên nếu người trúng thuốc kích thích không phải là bà xã của anh thì càng không quan trọng rồi. Nếu mà thấy uất ức như vậy thì đừng làm, cho dù kích thích mạnh hơn nữa chẳng lẽ bệnh viện không có cách nào sao, thậm chí nếu không có cách nào thì trực tiếp ném ra ngoài mưa là được rồi, vậy mà rầu rỉ cái gì chứ?

Nói xong cũng không quan tâm các cô phản ứng như thế nào, trực tiếp ôm người trong lòng chạy lấy người.

Tiêu Hòa Nhã chỉ ném cho Ôn Tiểu Noãn một ánh mắt tự cầu phúc, liền nhét đầu vào trong ngực hiệu trưởng nhà mình.

Đại Nhị còn chờ trên xe, vừa thấy lão đại nhà mình ôm cô nhóc đi ra, vội vàng đội mưa bước xuống mở cửa xe.

“Lão đại, không xảy ra chuyện gì chứ?” Đại Nhị hỏi, vừa rồi ở Sướng viên, lão đại nhà mình mới chỉ nhận được một cuộc điện thoại liền vội bảo anh lái xe như điên đi qua đây, phỏng chừng cô nhóc của bọn họ lại gặp rắc rối gì rồi.

“Không có chuyện gì, trở lại Sương viên!” Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Hòa Nhã liền ngồi lên xe.

Đại Nhị gật đầu, nhìn bọn họ ngồi yên ổn rồi mới đóng cửa xe lại, bản thân mình mới nhanh chóng chạy về chỗ ghế lái, hôm nay mưa thật sự rất to.

Cả Thanh Hòa viên to như vậy cũng chỉ còn lại Tiêu Mặc Tân và Ôn Tiểu Noãn nhìn nhau không nói gì. Vẻ mặt hai người rất khó coi, Tiêu Mặc Tân không tồi, đơn giản là tâm lý, nhưng Ôn Tiểu Noãn lại khác, thể xác và tinh thần đều chịu dày vò rất lớn, rõ ràng trong thân thể đang có một loại khí nóng không biết tên không ngừng dâng lên, nhưng trong lòng cô lại đặc biệt lạnh lẽo, chán ghét phụ nữ như vậy, cô trong mắt anh giống như là một người đàn bà không biết xấu hổ, không từ thủ đoạn dùng hết biện pháp thấp kém chỉ vì muốn anh lên giường vậy, cô nói, Ôn Tiểu Noãn, sao mày hèn hạ như vậy, cố tình thích một người khinh thường mình. Thích liền thích đến mười năm, rõ ràng xung quanh mày còn có rất nhiều đàn ông, vì sao mày chỉ nhìn thấy duy nhất một người đàn ông không coi ai ra gì này.

Rõ ràng trong lòng thê lương đến cực điểm, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà nóng lên, chính là đi bệnh viện! Ha ha... Thượng Quan Ngưng nói thật dễ dàng, cô cứ như thế này mà đi bệnh viện chắc ngày mai báo chí liền điên lên rồi, mà anh cũng không thể. Anh cũng sẽ không vì bản thân cô mà đưa cô đi bệnh viện. Trong lòng anh vĩnh viễn chỉ lo lắng cho cô em gái bảo bối kia mà thôi.

“Ha ha ha.....” Ôn Tiểu Noãn nhẹ nhàng bật cười, cố sức đứng lên lại đột nhiên ập tới một trận choáng váng, giống như khẽ động một tý là nguyên nhân khiến cho cuộc chiến diễn ra trong thân thể, hô hấp trở nên dồn dập, “Đã trễ thế này...” Ôn Tiểu Noãn mở miệng, giọng nói lại khàn khàn không tốt, còn nói chưa dứt lời đã lập tức ngậm miệng, cầm túi xách trên ghế sô pha lên trực tiếp đi ra ngoài.

“Cô đi đâu?” Vừa đi tới cửa, tay Ôn Tiêu Noãn đã bị người ta nắm từ phía sau, hai người đều cả kinh, nhiệt độ trên tay cô nóng hổi mà tay anh lại mát rượi.

Cuối cùng, Ôn Tiểu Noãn vẫn bỏ qua tay anh, tuy rằng bản thân cũng vì sử dụng lực quá lớn mà thở hổn hển, một tay vịn hành lang chống đỡ thân thể như nhũn ra.

“Không cần anh lo lắng, tôi còn có thể tìm được nhà!” Cố gắng hết sức đè nén giọng nói, dù sao Ôn Tiểu Noãn cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh. Cô là hạt bụi hèn mọn thầm mến anh, cô theo anh không e ngại, có ngưới nói ‘nếu tôi không đi đến trước mặt anh ấy, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy tôi’, nhưng mà cô càng sợ, cho dù cô có đi tới trước mặt anh thì anh vẫn sẽ không nhìn thấy cô, mà cô cũng mất đi cơ hội nhìn thấy anh.

“Cô...” Vẻ mặt Tiêu Mặc Tân xanh mét, cho tới bây giờ anh là người có tính tình tệ nhất nhà họ Tiêu, rõ ràng lửa giận đã tăng vọt nhưng anh lại không có chỗ phát tiết. Chỉ có thể trừng lớn đôi mắt phượng, gay gắt nhìn cô chằm chằm, lần đầu tiên, có một người phụ nữ tồn tại giống như Tiêu Hòa Nhã, rõ ràng tức giận nhưng lại không nỡ trách mắng. Chỉ có thể bất lực để bản thân bị lửa giận cắn nuốt.

Ôn Tiểu Noãn thở dốc, thấy khô nóng trong lòng càng lúc càng tăng, may mà tối nay mưa to xối xả, dường như có thể dập tắt hết tất cả dục vọng trong thân thể. Ôn Tiểu Noãn cười thê lương, nhìn về phía Tiêu Mặc Tân: “Anh không cần thấy phiền muộn, nói không chừng không phải không có anh thì không được như bản thân tôi đã nghĩ, có lẽ cũng chỉ là đơn giản say mê như những fan hâm mộ khác mà thôi, sẽ không trở thành rắc rối của anh. Từ này về sau, chúng ta không cần gặp lại nhau nữa!” Ôn Tiểu Noãn nói xong, trực tiếp đỡ hành lang tiếp tục đi, lao vào trong màn mưa.

Sau khi nghe xong lời của cô, Tiêu Mặc Tân vốn dĩ giận đùng đùng bỗng nhiên biến mất không thấy đâu, nghe giọng nói tủi thân và dứt khoát như vậy, đột nhiên lúc đó cảm thấy thật đau lòng. Nhưng khi nghe đến câu sau này không gặp lại nhau nữa đột nhiên thấy giống như bản thân đã đánh mất cái gì đó vậy. Một thứ gì đó vô cùng quan trọng, sau đó nhìn thấy người ta đã đi vào trong màn mưa.

Giọt mưa lạnh lẽo xối xuống thân thể, không giội hết dục vọng mãnh liệt đang thiêu cháy thân mình nhưng lại nện vào trái tim nhỏ bé khiến nó phát đau, cái gì mà bước chậm d’đ/l.q;d trong mưa rất lãng mạn chứ, đều là con mẹ nó chó má. Rõ ràng bây giờ khổ sở như vậy, tình trạng bây giờ của cô chính là đối diện với hai tầng lửa và băng, Tiêu Hòa Nhã, sau này đừng để cho mình nhìn thấy cậu, nếu để mình gặp lại cậu xem mình có lột da của cậu ra không?

Vừa bước về phía trước một bước, trong lòng lại mắng một tiếng, lúc thì mắng ông trời lúc lại mắng Tiêu Hòa Nhã, cuối cùng nhìn thấy cái gì cũng đều thấy phiền, thấy toàn bộ thế giới đều đang đối nghịch với mình, dựa vào cái gì chứ? Tốt xấu gì cô cũng là thiên kim thị trưởng, quen sống an nhà sung sướng, có khi nào lại chịu qua chuyện hành hạ này.

Đột nhiên tay bị nắm chặt, một cánh tay mạnh mẽ trực tiếp nắm lấy eo của cô, Ôn Tiểu Noãn lảo đảo một cái liền ngã vào trong một lồng ngực cũng ướt sũng. Ý thức được là ai, bỗng nhiên cảm thấy lúc này còn tủi thân hơn khi nãy, nước mắt không hề báo động liền rơi xuống.

“Anh tới làm gì? Ai cho anh tới đây? Tôi chết hay sống cần anh quan tâm sao? Anh là ngôi sao lớn thì thế nào? Tôi còn là đại tiểu thư thị trưởng đấy! Không phải hồi chỉ cho tôi một cây kẹo que thôi sao? Phải dùng tới lòng thầm mến xuất phát từ nội tâm của tôi đến mười năm sao? Tiêu Mặc Tân, anh chính là một tên khốn kiếp, là một tên khốn kiếp xấu nhất thiên hạ, tôi chán ghét anh, chán ghét, chán ghét rất chán ghét, tôi sẽ không thích anh nữa, không bao giờ nữa...... ưm ưm ưm.....” Cái miệng nhỏ nhắn uất ức lảm nhảm bị một nụ hôn bá đạo lấp kín, Ôn Tiểu Noãn mở to hai mắt nhìn, sau đó liền bắt đầu tay đấm chân đá.

“Tiêu Mặc Tân, anh làm gì vậy?” Ôn Tiểu Noãn thở hổn hển thét, nói là thét còn không bằng nói nhỏ, sắc mặt đỏ ửng vừa bị mưa dội thật sự không có khí thế gì. “Anh dựa vào cài gì mà làm vậy, dựa vào cái gì chán ghét tôi còn ăn đậu hủ của tôi chứ! Anh nghĩ rằng tôi vừa bị trúng thuốc kích liền thì cần anh sao, hứ, tôi nói cho anh biết, bà đây có rất nhiều người thích, không có anh tôi cũng sẽ không bị nghẹn chết, hai cái đùi con cóc còn tìm được lại không tìm hai cái đùi đàn ông sao? Tôi nói cho anh biết, đàn ông trên giường của bà đầy rất nhiều... Này... Anh muốn làm gì?” Đại tiểu thư thị trưởng vốn đang hùng hùng hổ hổ nhất thời bị dọa nửa thân mồ hôi lạnh, chẳng qua là thân thể đang không ngừng nhũn ra nên không một sức lực để kháng cự, chỉ có thể để mặc người nào đó vác cô vào nhà.

“Anh ngược lại muốn nhìn xem ai có thể lên giường của em!” Tiêu Mặc Tân u ám nói, sau đó trực tiếp đóng gói chạy lấy người.

“Này này... Tiêu Mặc Tân anh không được xằng bậy, tôi...”

Bên này cảnh xuân mới bắt đầu, bên kia cảnh xuân đang dày đặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.