Bác Tôn quản gia nghe thấy âm thanh ở cửa, tiến đến xem, không ngờ thấy cô cả và chồng cô hai.
“Cô cả…” Câu trước là nói với Tô Cửu Cửu, bất chợt lại nhìn Lục Tu ở bên cạnh, “Cậu hai cũng ở đây à?”
Tô Cửu Cửu vội vàng điều chỉnh cảm xúc, nói với bác Tôn: “Bác Tôn, cháu tới đón Đậu Đinh.”
Lục Tu cũng phản ứng theo bản năng, “Là thế này, bác Tôn, cháu nhớ con gái cháu, cho nên đến nhìn Doanh Doanh…”
Tô Cửu Cửu cười mỉa trong lòng, quả nhiên đàn ông nói dối rất trơn tru, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Lục Tu chỉ lo che giấu cho mình, nên không chú ý Tô Cửu Cửu nói gì, càng không nghe cô nói tên gì.
Cứ như vậy, Tô Cửu Cửu và Lục Tu một trước một sau theo bác Tôn vào biệt thự nhà họ Tô.
Có lẽ hôm nay có Đậu Đinh, nên mọi người đều chưa đi nghỉ, Doanh Doanh còn đang trừng mắt với cậu.
Đậu Đinh thấy mẹ trở lại, nhảy từ trong lòng ông ngoại xuống, chạy tới trước mặt mẹ, “Mẹ, mẹ về rồi…”
Nhìn thấy con trai chạy về phía mình, trong chớp mắt khó chịu tan thành mây khói, cô ngồi xổm người xuống, ôm Đậu Đinh vào trong lòng.
Lục Tu đi theo vào thấy được một màn này, không thể không nói, anh ta bất chợt ngẩn ra.
Anh ta nghe thấy rất rõ, đứa bé kia gọi Tô Cửu Cửu là mẹ, chẳng lẽ Tô Cửu Cửu kết hôn rồi? Ngay cả con cũng có?
Nhìn đứa bé này có lẽ bằng tuổi Doanh Doanh, chẳng lẽ sau khi cô rời đi liền kết hôn với người khác?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lục Tu ngũ vị tạp trần, không thể nói rõ là có tư vị gì.
Lúc Tô Đình Đình nhìn thấy Lục Tu, cũng rất kinh ngạc, hiện giờ gần nửa đêm, Lục Tu đến đây làm gì?
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Lục Tu gặp mặt Tô Cửu Cửu rồi! Hơn nữa, cô ta thấy rõ hai bọn họ đi cùng nhau!
Cô ta không tin trùng hợp như vậy.
Cô ta nhìn áo sơ mi của Tô Cửu Cửu, hơi nhăn, cô ta không thể không nghĩ theo hướng hư hỏng.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Đình Đình càng lúc càng khó coi, tuy năm đó cô ta cướp Lục Tu từ tay Tô Cửu Cửu, nhưng cô ta biết rõ, trong năm năm này, Lục Tu ở bên cạnh cô ta, nhưng anh ta rất nhớ Tô Cửu Cửu, có nhiều lần anh ta ngủ mơ còn gọi tên Tô Cửu Cửu.
Ai có thể ngờ tới, đôi vợ chồng ân ái trong mắt mọi người, thực ra là đồng sàng dị mộng?
“Lục Tu, muộn như vậy rồi, sao con lại tới đây?” Tô Đình Đình còn chưa kịp nói gì, Cố Nguyệt Như đã mở miệng hỏi trước.
“Ách, mẹ, con tới đón Đình Đình và Doanh Doanh…” Được rồi, Lục Tu thừa nhận, lấy cớ như vậy ngay cả anh ta đều không tin.
Vẻ mặt Tô Đình Đình lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó trừng Tô Cửu Cửu.
Trong chớp mắt bầu không khí trở nên đông lạnh, Tô Cửu Cửu không muốn gây chuyện, định rút lui, “Cha, con và Đậu Đinh đi trước, hôm nào lại về thăm cha.”
Vừa nghe cô nói rời đi, Tô Minh Hàn đứng bật dậy, nhìn Đậu Đinh trong lòng Tô Cửu Cửu với vẻ lưu luyến.
Tiểu Đậu Đinh cũng không nỡ xa ông ngoại, cậu chớp đôi mắt đen to, mím môi, “Ông ngoại, cháu và mẹ sẽ thường xuyên tới thăm ông.”
Doanh Doanh đang mơ mơ màng màng tức đến mức bĩu môi, cô bé đã nhìn ra, bây giờ ở trong mắt ông ngoại chỉ có Đậu Đinh.
“Cửu Cửu, con xem bây giờ muộn như vậy rồi, con đừng làm khổ thằng bé nữa, ngày mai hãy về.” Trong giọng nói của Tô Minh Hàn có khẩn cầu, Đậu Đinh vừa thông minh vừa đáng yêu, thật sự khiến người ta rất yêu thích.