Lục Diễn lấy lại tinh thần, anh nhìn Đồng Tiểu Nhã, ngượng ngùng hỏi, "Tiểu Nhã, vừa rồi em nói cô ấy chế ngự kẻ bắt cóc sao?"
Đồng Tiểu Nhã gật đầu, "Đúng vậy, nhưng mà anh xem, còn có công lao của đứa bé kia nữa."
Nghe theo lời cô ta, anh mới nhìn đứa bé đứng bên cạnh cô gái kia.
Đứa bé kia khoảng bốn năm tuổi, bộ dạng rất đáng yêu, mắt to tròn rất có thần, nhưng mà, sao anh thấy đứa bé này nhìn quen mắt thế?
Đúng lúc này, Đậu Đinh nhìn về phía bên này theo bản năng, lúc nhìn thấy Lục Diễn, cậu cũng có hơi run sợ, nhưng không coi là quan trọng.
"Học trưởng, anh quen người phụ nữ kia sao?" Đồng Tiểu Nhã chưa từng thấy Lục Diễn nhìn chằm chằm một cô gái nào như vậy, ánh mắt nóng bỏng làm cô ta ghen tị.
"Không quen." Lục Diễn thu hồi ánh mắt, trả lời quả quyết.
Anh cũng không biết vì sao mình lại trả lời như vậy, đương nhiên, anh cũng không định nói dối, quả thật anh và cô gái kia không quen biết, nhưng mà, tuy bọn họ xa lạ nhưng đã làm chuyện thân mật nhất.
"Đi thôi, học trưởng, em mời anh ăn cơm." Đồng Tiểu Nhã nghe anh nói không biết, trong lòng thoải mái hơn.
"Em vừa về nước, đương nhiên phải là anh mời em ăn cơm, đón gió vì em rồi." Lục Diễn vừa nói vừa nhìn hai mẹ con cách đó không xa.
Biết cô ở lại thành phố A, tìm cô sẽ dễ dàng hơn, không cần phải vội vàng.
Chế ngự kẻ bắt cóc vốn là chuyện tốt, Tô Cửu Cửu và con trai một lòng vì dân phục vụ, nên quên mất hành lý của bọn họ, cho nên sau khi đám người rời đi, hành lý cũng mất tăm mất tích.
Không còn cách nào, bọn họ lại đến chỗ bảo vệ của sân bay làm đăng ký, hi vọng có thể tìm được hành lý bị mất.
Hứa Nguyện đến muộn, nhưng mà, lúc cô ấy tới đón người, lại đến phòng bảo vệ.
"Mình bảo này Cửu Cửu, sao lại xảy ra tình huống này? Cậu mang theo hàng cấm gì à?"
Được rồi, người nào đó đã đến muộn còn không quên trêu ghẹo Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu liếc nhìn cô ấy, "Làm gì có chuyện đó? Mình là cảnh sát, sao mình có thể mang hàng cấm được, hành lý của mình bị mất."
Haizz, nghĩ lại đúng là đáng buồn, vừa về nước đã đánh mất hành lý, đúng là điên đầu.
Phải biết rằng bên trong hành lý đều là vinh dự của cô và con trai, là huân chương mấy năm nay cô có được và giấy khen của con trai ở Mĩ.
Lần này thì hay rồi, tất cả đồ đều mất, nhưng vẫn còn may, giấy tờ tùy thân bọn họ để ở trong túi, nếu mà mất hết, sẽ rất phiền phức.
"Được rồi, mình phục cậu rồi đấy, hành lí cũng làm mất được." Hứa Nguyện không còn lời nào để nói.
"Dì là dì Hứa Nguyện ạ, ở ngoài dì còn xinh đẹp hơn trong hình nhiều." Tiểu Đậu Đinh thấy Hứa Nguyện, vội vàng đến gần.
Đúng như lời Đậu Đinh nói, quả thật Hứa Nguyện là đại mỹ nhân, mặt trái xoan mắt hạnh môi anh đào, năm năm trôi qua, Tô Cửu Cửu thấy được tang thương và hết hy vọng trong mắt cô ấy.
Người đàn ông kia đã làm cô ấy tổn thương rất nghiêm trọng.
Tiểu Đậu Đinh vừa nói xong, Hứa Nguyện mới phát hiện đứa bé này, nhìn đứa bé vừa đáng yêu lại nói ngọt như vậy, cô ấy không nhịn được bế cậu lên.
"Tô Cửu Cửu, cậu cũng có bản lĩnh đấy nhỉ, sinh được đứa bé đáng yêu như vậy." Tuy lúc trước Hứa Nguyện có thấy ảnh chụp của Đậu Đinh, nhưng không ngờ đứa bé này lại đáng yêu như vậy.
"Ha ha, đó là đương nhiên, mẹ nào con nấy, quan trọng nhất là, mình rất ưu tú." Tô Cửu Cửu mèo khen mèo dài đuôi.
"Cửu Cửu, mình nhìn ra được, mấy năm nay cậu ở nước Mĩ rất vui vẻ, vì sao cậu lại muốn về nước?" Hứa Nguyện nhìn mặt Tô Cửu Cửu tràn đầy tươi cười, không ngừng hâm mộ nói.