Ông Xã Pháp Y: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 72. Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ




"Tôi sẽ không bị bệnh, không cần anh quan tâm!" Tô Cửu Cửu đang nổi nóng, không nghe hiểu ý trong lời nói của Lục Diễn, theo ý cô, bất luận người nào cũng không thể cướp Đậu Đinh đi.

Nhưng toàn thân ướt đẫm đúng là không thoải mái.

Bởi vì cô mặc quần dài và áo sơmi trắng, lúc này bị mưa xối ướt hiện ra đường cong lung linh, bra ren bên trong như ẩn như hiện, Lục Diễn nhìn thấy tim đập nhanh hơn.

Cơ thể. Ẩm ướt. Rất. Dụ. Hoặc!

Thấy Lục Diễn không nói lời nào luôn nhìn chằm chằm cô, cô cúi đầu mới phát hiện quần áo mình bị ướt dính sát vào người.

Cô nhanh chóng dùng tay che trước ngực.

Lục Diễn nhìn động tác của cô không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, anh nghĩ 5 năm trước cơ thể của cô đã sớm bị anh nhìn sạch bách rồi.

Lúc người nào đó đang đi vào cõi thần tiên, một cái tát của Tô Cửu Cửu đánh tới.

Quả nhiên đánh bất ngờ có hiệu quả tốt nhất.

"Bốp" một tiếng giòn vang, một cái tát đánh lên gương mặt tuấn tú của Lục Diễn.

"Tô Cửu Cửu, cô là người phụ nữ đầu tiên dám ra tay đánh tôi!" Lục Diễn nắm lấy cằm Tô Cửu Cửu, lạnh lùng nói.

Tô Cửu Cửu nhìn anh với vẻ đầy oán hận, hất tay anh ra, "Anh nghĩ mình là ai? Anh là đồ lưu manh, đánh anh còn nhẹ đó!"

Lục Diễn trợn trừng mắt, sao anh lại thành lưu manh rồi, không phải chỉ nhìn vài lần thôi sao? Nhìn cũng không mất miếng thịt nào mà.

"Cô đúng là không biết tốt xấu, năm năm trước là tôi cứu cô đó, cô đừng coi lòng tốt thành ý xấu, có được hay không?" Cuộc đời này Lục Diễn anh không bằng lòng có quan hệ với phụ nữ nhất, nhưng cứ ở trước mặt người này lại phải cứng như gốc rạ.

"Cứu tôi sao? Ha ha, tôi cảm ơn anh đó, chỉ là tôi nghĩ anh chưa từng quên lời tôi nói lúc trước." Tô Cửu Cửu cười mỉa, giúp đỡ như vậy thà rằng không giúp còn hơn, nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện bị lửa nóng đốt người mà chết, cũng không muốn xảy ra quan hệ với người đàn ông này.

"..."

Đương nhiên Lục Diễn nhớ rõ, chỉ là chuyện giữa nam và nữ, không nói rõ được người nào chiếm tiện nghi người nào chịu thiệt, cô thất thân, không sai, nhưng anh cũng thất thân mà.

"Tôi nói rồi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, OK?" Bây giờ Tô Cửu Cửu nằm mơ cũng muốn thoát khỏi bị anh dây dưa.

Nhưng Lục Diễn cảm thấy không công bằng, dựa vào cái gì cô nói gì thì là thế đó?

Nghĩ tới đây anh tiến lên một bước, ôm chặt cô vào trong ngực, bá đạo nói, "Cô gái, 5 năm trước cô ngủ với tôi, bây giờ tôi muốn cô chịu trách nhiệm!"

"Lục Diễn, chịu trách nhiệm em gái anh ấy, tốt nhất là anh bỏ tay ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Tô Cửu Cửu tuyệt đối không ngờ vậy mà người đàn ông này lại đùa giỡn vô lại, vì sốt ruột mà cô quên mất mình là cảnh sát.

Ai cũng không thể tưởng tượng được, một giây sau Lục Diễn kéo tay cô ôm lấy eo anh, không có tiết tháo nói, "Được, ôm chặt, ôm chặt đi!"

"..." Tô Cửu Cửu không còn gì để nói.

Người này cũng quá vô liêm sỉ rồi.

Đúng là cây không cần da, sẽ phải chết không thể nghi ngờ; người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Nhưng không biết sao lại thế này, được anh ôm, vậy mà cô không sử dụng được một chút sức lực nào, nước mưa lạnh lẽo rơi lên người bọn họ, lạnh thấu xương, cùng với nhiệt độ nóng bỏng trên người anh hình thành so sánh rõ ràng.

Mà đúng lúc này, di động của Tô Cửu Cửu vang lên.

"Lục Diễn, anh bỏ tay ra cho tôi!" Cô bị ôm sắp không thở nổi rồi.

Sở dĩ Lục Diễn làm như vậy chẳng qua là vì muốn đùa cô một chút, ai bảo cô luôn giống như ăn thuốc súng, cho nên anh mới đùa cô một chút.

Anh chưa từng nghĩ tới cảm giác ôm một người phụ nữ lại kỳ diệu như vậy, cảm giác đó giống như anh có thể cảm nhận được phản ứng mỗi dây thần kinh của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.