Nghe thấy những lời ấy, Đậu Đinh đứng bật dậy, nhưng mà với chiều cao của cậu, đứng dậy cũng chỉ cao bằng Lục Diễn đang ngồi.
"Mẹ cháu không bao giờ gạt cháu đâu, chú đừng có mà nói linh tinh!" Thằng nhóc kia thật sự tức giận, chuyện khác cậu đều có thể dễ dàng tha thứ, nhưng cậu không cho phép người khác nói linh tinh về mẹ cậu.
Trong thế giới của cậu, mẹ vĩnh viễn không lừa gạt cậu.
"Thằng nhóc này, sao cha nói gì con cũng không thông thế, cha đã nói cha là cha con, sao con lại không tin, còn gì mà bác sĩ trong quân đội, chuyện như vậy mà mẹ con cũng nghĩ ra được sao?" Lục Diễn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt như hôm nay, cho dù anh nói sùi bọt mép cũng phải làm vật nhỏ này tin tưởng anh là cha cậu, cho dù không tin cũng phải khiến Đậu Đinh đồng ý làm giám định DNA với anh.
"..."
Đậu Đinh thấy anh không giống nói dối, hình tượng người cha mới dựng lên trong lòng ngày hôm qua bắt đầu lung lay sụp đổ.
Nhìn vẻ mặt đầy địch ý của thằng nhóc, Lục Diễn thở dài.
Nói thật anh không đồng ý với cách làm của Tô Cửu Cửu, lừa gạt đứa bé ngây thơ hồn nhiên, thật sự hơi quá đáng.
"Ừm, chú là pháp y à?" Đậu Đinh nhìn chằm chằm Lục Diễn.
Tuy Đậu Đinh cảm thấy cậu có vẻ đẹp trai, nhưng quả thật cậu và chú kỳ lạ trước mặt có điểm giống nhau.
"Đúng vậy, con có biết pháp y là gì không? Cha nói cho con nghe một chút..." Lục Diễn vô cùng vui vẻ, vậy mà thằng bé chủ động nói chuyện với anh, hơn nữa cuối cùng không có mùi thuốc súng rồi.
Chỉ là không đợi anh nói hết lời, Đậu Đinh ngắt lời anh, "Cháu biết, pháp y là người khám nghiệm tử thi khi cục cảnh sát xảy ra án mạng, không thể không nói, công việc đó... Chậc chậc... Không tốt lắm."
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của thằng bé, Lục Diễn trợn trừng mắt, anh làm pháp y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhận được đánh giá tệ.
Nhưng không thể không thừa nhận, thằng nhóc này biết không ít.
Quả nhiên chỉ số thông minh cao vẫn là theo anh.
Nghĩ tới đây trong lòng anh hơi lâng lâng.
"Thế nào, nhóc con, nếu con không tin cha là cha con, vậy chúng ta làm giám định DNA." Lục Diễn biểu lộ ý đồ của mình ra, anh nghĩ chỉ cần chứng minh Đậu Đinh là con anh, Tô Cửu Cửu sẽ không có lý do ngăn cản anh gặp mặt Đậu Đinh.
Nghe xong lời anh nói, Đậu Đinh không lập tức trả lời, mà cúi thấp đầu suy nghĩ một lúc lâu.
Lục Diễn giống như đang đợi tuyên án, tương đối dày vò.
"Muốn cháu làm kiểm tra DNA với chú không phải không có khả năng, thắng cháu trước rồi nói." Đậu Đinh nghiêm túc nói.
Anh vốn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ kiên quyết không làm giám định DNA với anh, không ngờ thằng nhóc này lại chơi như vậy.
"Được rồi, trái lại con nói một chút xem, muốn so gì với cha đây." Lục Diễn cười đắc ý, anh không tin Lục Diễn anh không thắng được một thằng nhóc, anh chỉ sợ anh thắng không oai lắm.
Nhưng chỉ cần đạt được mục đích anh không ngại.
"Đàn ông thường thi đấu uống rượu, nhưng cháu là đứa bé, mẹ nói trẻ con không thể uống rượu, chúng ta thi uống trà sữa đi." Tiểu Đậu Đinh ôm cánh tay, nói một cách nghiêm túc.
"Uống... Trà sữa..." Lục Diễn thật sự không ngờ thằng nhóc này muốn thi uống trà sữa với anh.
Phải biết rằng từ trước đến nay anh không thích đồ ngọt, cũng không thích các loại đồ uống như trà sữa.
A, không phải là thằng nhóc này từng điều tra về anh đấy chứ?