* Chỉ cần hai mẹ con đồng tâm hiệp lực thì không có khó khăn nào là không giải quyết được.
Tất cả mọi người đều không dám tiến lên, nhưng không có nghĩa là Tô Cửu Cửu không dám, tuy rằng cô cũng sợ người này làm con tin bị thương, nhưng lúc này mà không hành động, cứ tiếp tục giằng co như vậy, con tin sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
"Đừng tới đây! Tôi nói là cô đừng tới đây!" Cảm xúc của người này hơi kích động.
Dao găm trong tay người này run lên, con tin bị dao găm cứa qua làm chảy máu.
"Nghe anh ta, đừng đi qua!" Một cảnh sát có vẻ là người đứng đầu, thấy cảm xúc của người này bất thường, sợ hãi con tin gặp nguy hiểm nên nói với Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu không để ý chuyện đó, cô tiếp tục đến gần, vừa đi vừa nói chuyện: "Anh đã dám buôn lậu thuốc phiện, nói vậy anh cũng đã hiểu rõ, vận chuyển thì chỉ bị ngồi tù, nhưng mà tội không đáng chết, bây giờ anh lại lấy dao cưỡng ép con tin, tính chất khác biệt, anh sẽ bị phán tử hình, anh có biết không? Ha ha, đương nhiên, có lẽ không cần phải phiền phức như vậy, bởi vì bây giờ tất cả cảnh sát đều có quyền bắn chết anh..."
Không thể không nói, những lời này của cô rất hiệu quả, người đàn ông kia chần chừ, tay cầm dao càng run hơn.
Tất cả cảnh sát ở đây đều khẩn trương, sợ kẻ bắt cóc không may làm con tin bị thương.
"Cô... Cô đừng có mà nói linh tinh, tôi không tin đâu!" Tuy người đàn ông nói như vậy, nhưng thực ra, anh ta đã bắt đầu dao động, ánh mắt anh ta né tránh xung quanh, tim cũng không tự chủ được đập với tần suất nhanh hơn.
Biến hóa của người đàn ông này, Tô Cửu Cửu đều nhìn thấy, đúng lúc này, cô nháy mắt về phía sau người đàn ông.
Đương nhiên không ai biết, đối tượng mà cô nháy mắt là bảo bối của cô.
Tiểu Đậu Đinh và mẹ rất ăn ý, cậu lập tức hiểu rõ ý của mẹ.
"Tin hay không tùy anh, nếu anh không muốn chết khó coi, vậy bây giờ bỏ dao xuống, có lẽ còn được khoan dung." Tô Cửu Cửu gặp nguy không loạn nói, biểu cảm trấn định tự nhiên, hoàn toàn không giống đàm phán với kẻ bắt cóc.
"Cô không phải là cảnh sát, vì sao tôi phải tin cô?" Đương nhiên là người đàn ông không muốn chết, người phụ nữ trước mặt này mặc thường phục, anh ta không có cách nào tin tưởng lời cô.
Tô Cửu Cửu nở nụ cười, lúm đồng tiền gần khóe miệng hiện ra: "Nếu tôi là cảnh sát, anh có tin không?"
Một giây sau, cô lấy giấy chứng nhận cảnh sát từ trong túi ra.
Người đàn ông tin là thật, chậm rãi bỏ dao xuống.
Nhưng đúng lúc này, cảnh sát vẫn đang ẩn nấp nhìn thấy kẻ bắt cóc muốn bỏ dao xuống, nhân cơ hội ngàn năm có một muốn bắt lấy người này, tìm thời cơ thật tốt để bắt được anh ta.
Người đàn ông phát hiện có điều không bình thường, anh ta rất tức giận, muốn lấy dao cắt đứt yết hầu con tin.
Tô Cửu Cửu lập tức gật đầu với người đối diện.
Chỉ trong phút chốc Tiểu Đậu Đinh bay người nhảy lên, đá vào cổ tay kẻ bắt cóc, động tác nhanh nhẹn, cổ tay người đàn ông tê rần, dao trong tay rơi xuống đất.
Ngay sau đó, Tô Cửu Cửu nhanh chóng tiến lên, khống chế người đàn ông một cách thành thạo, những cảnh sát khác đều chậm hơn nửa nhịp.
Được rồi, hai mẹ con phối hợp thu phục được kẻ bắt cóc, đúng là mẹ con đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim.
"Cô gái này, cảm ơn cô giúp đỡ cảnh sát." Người cảnh sát đứng đầu sai người dẫn người đàn ông đi, cảm ơn Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu cười: "Cảm ơn thì không cần, tôi cũng là cảnh sát, đây là trách nhiệm của tôi, nếu như tôi không phải là cảnh sát, gặp chuyện như vậy cũng sẽ không ngồi yên."
"Hóa ra cô thật sự là cảnh sát, vừa rồi tôi còn tưởng cô vì thuyết phục kẻ bắt cóc mới nói như vậy."
"Đương nhiên là không phải, mẹ cháu là cảnh sát rất lợi hại." Tiểu Đậu Đinh ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhảy ra hát đệm.