Năm năm sau, sân bay thành phố A.
Chuyến bay quốc tế hạ cánh, Tô Cửu Cửu cầm hành lý đi ra, cô mặc váy ngắn và áo sơ mi màu trắng.
"Mẹ, nơi này là Trung Quốc ạ, vẫn là ở đây tốt nhất, có rất nhiều người tóc đen mắt đen giống như con." Nói chuyện là bánh bao nhỏ đứng bên cạnh cô.
Đứa bé này khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt cậu nhỏ nhắn, đôi mắt đen to sáng ngời, trên đầu đội mũ lưỡi trai, quần đùi áo T -shirt, trên cổ áo đeo một cái nơ, là một thân sĩ nhỏ.
Tô Cửu Cửu nhìn người đi tới đi lui trong đại sảnh sân bay, trong lòng xúc động, cô đã trở lại, không ngờ thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã qua năm năm, giờ đây con trai cô cũng lớn như vậy rồi.
Nhớ lại chuyện năm năm trước, bỗng nhiên cô mang thai, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cô lựa chọn đi Mỹ du học, đương nhiên là để che giấu chuyện cô mang thai.
Thực ra, cho dù đứa nhỏ tới không đúng lúc, mà người đàn ông kia cũng không phải là người cô yêu, nhưng mà cô chưa từng nghĩ đến anh ta sẽ có phản ứng thế nào khi biết tin, cho dù thế nào, đứa bé này là của cô.
Đối với đứa bé mà nói, cô là một người mẹ; đối với cô mà nói, đứa bé là sinh mệnh nhỏ của cô.
"Tiểu Đậu Đinh, nếu con thích nơi này, sau này chúng ta sẽ không đi nữa." Tô Cửu Cửu cười khẽ, thực ra cô cũng thích ở Trung Quốc hơn, cho dù du học ở Mỹ năm năm, cũng không làm cô yêu thích đất nước phát triển đó.
"Được ạ." Đậu Đinh vui sướng hoa chân múa tay.
"Hứa Nguyện này vẫn thích đến muộn như vậy." Tô Cửu Cửu nhìn xung quanh, không tìm được bóng dáng của bạn tốt, cô không nhịn được oán giận.
Cô và con trai trở về, Hứa Nguyện sẽ đến sân bay đón, không ngờ cô đã xuống máy bay rồi mà người đến đón còn chưa tới, không đúng giờ gì cả.
"Dì Hứa vẫn chưa đến ạ? Mẹ, chúng ta qua bên kia đợi dì ấy đi." Đậu Đinh chỉ ghế dài cách đó không xa, thúc giục.
Mà lúc này, radio sân bay vang lên.
"Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, hiện giờ có một người đàn ông mang quốc tịch Trung Quốc, kiểm tra thấy có đem theo ma túy, chống lại lệnh bắt chạy trốn, hi vọng các hành khách đề phòng cao độ, người này rất nguy hiểm..."
Radio còn chưa lan truyền xong, trong sảnh sân bay bùng nổ, tất cả mọi người đều xôn xao, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều hoảng sợ.
Theo bản năng của công việc, Tô Cửu Cửu bắt đầu tìm kiếm người đem ma túy chống lại lệnh bắt trong đám người, cô phá vô số án lớn, dĩ nhiên ngửi ra được mùi nguy hiểm và hương vị bại hoại.
2 phút, ánh mắt cô nhìn về phía một người đàn ông trong đám người.
Người đàn ông này cao lớn vạm vỡ, cắt đầu cua, mặc áo T -shirt rộng, quần bò, đeo kính râm.
Anh ta cúi người, lén lút trốn tránh giống như ăn trộm.
Vì không thể để bứt dây động rừng, Tô Cửu Cửu như tên rời cung chạy tới, dường như người đàn ông kia nhận ra nguy hiểm, biết chạy trốn như vậy không dễ dàng, anh ta hạ quyết tâm, cánh tay vươn ra ôm cổ một người phụ nữ trong đám người, một tay lấy dao từ trong túi ra, kề vào cổ người kia.
"Đừng tới đây! Tất cả đừng tới đây! Ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ giết chết cô ta!"
Người đàn ông nghiêm mặt, lớn tiếng nói.
Tô Cửu Cửu nhíu mày, có lẽ người này biết nếu mình bị cảnh sát bắt được sẽ không có kết cục gì tốt, cho nên mới bí quá hóa liều.
Đúng là không ngờ vừa mới về nước sẽ gặp phải chuyện bắt cóc người làm con tin.
Người phụ nữ bị bắt sớm đã bị dọa cho tê liệt, không ngừng run rẩy, sợ đến mức không khóc nổi.
Cảnh sát nghe tin chạy lại, nhưng mà nghe được lời người đàn ông nói, sợ nguy hiểm đến con tin nên không ai dám tiến lên một bước.