Ông Xã Pháp Y: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 41. Yêu cực đoan




Hiệu suất làm việc của Trình Lạc rất cao, nửa tiếng sau đã tra ra được thông tin về người tên 'Tiểu Tuyết'.

Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán.

Tô Cửu Cửu xem xong tài liệu, hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Quay trở lại phòng thẩm vấn, cảm xúc của người đàn ông vẫn kích động như cũ, chỉ là lần này lúc anh ta nhìn thấy Tô Cửu Cửu, không nhận sai nữa.

"Là cô!"

"Là tôi, là tôi bắt anh."

"Không cần thẩm vấn, tôi sẽ không nói." Nhìn qua anh ta có vẻ là người hiền lành, nhưng trong lòng lại cố chấp.

Theo ý anh ta, anh ta giết người không sai, pháp luật có thể định tội anh ta, nhưng chuyện còn lại, anh ta không nói gì cả.

Tô Cửu Cửu lại mỉm cười, nheo mắt nhìn anh ta, "Anh không cần nói, tôi nói."

"Anh yêu một cô gái, tên cô ấy là Lý Tuyết, cô ấy là một cô gái rất tốt, rất tài giỏi, đặc biệt cô ấy có một đôi chân thon dài, cô ấy thích đi giày cao gót màu đỏ, nhưng mà..."

Một giây sau, cô chuyển đề tài.

"Cô ấy không hề yêu anh!"

Quả nhiên nghe thấy cái tên 'Lý Tuyết', nhất là câu nói 'Cô ấy không hề yêu anh', cảm xúc của anh ta càng khó điều khiển hơn.

"Không, cô ấy yêu tôi, cô ấy yêu tôi..."

"Cũng vì tình yêu cố chấp của anh dành cho cô ấy, cho nên anh đã giết cô ấy, đúng không?" Lông mày Tô Cửu Cửu nhíu lại, trong tài liệu Trình Lạc vừa mới điều tra được, Lý Tuyết bị giết khoảng hai năm trước, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được hung thủ.

"Là cô ấy ép tôi!" Mặt người đàn ông đỏ lên, còn đỏ hơn vết bớt trên má trái anh ta.

"Anh có quyền yêu cô ấy, nhưng mà cô ấy cũng có quyền không thích anh." Đôi mắt của Tô Cửu Cửu u ám hơn, vừa rồi cô chỉ thăm dò, không ngờ Lý Tuyết thật sự bị giết rồi.

"Cô ta là tiện nhân, rõ ràng chấp nhận tôi tốt với cô ta, nhưng quay đầu lại lại ở cạnh người đàn ông khác, tôi không cam lòng, tôi không cam lòng!" Người đàn ông kích động lấy tay vỗ bàn, còng tay đụng vào bàn, phát ra tiếng chói tai.

"Tuy anh đã giết Lý Tuyết, nhưng mà anh vừa thấy phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ sẽ khó mà điều khiển, cho nên anh làm bọn họ hôn mê, giết bọn họ còn chưa hả giận, còn cắt bọn họ ra..." Tô Cửu Cửu gằn giọng nói, chỉ vì lúc này cô cũng đang kiềm chế.

Từ ngày làm cảnh sát cô đã chuẩn bị tư tưởng đấu tranh với tội phạm, nhiều năm qua như vậy, cô phá được vô số vụ án, nhưng mà không ngờ vụ án đầu tiên khi cô về nước lại làm trái tim người ta nguội lạnh.

Không nghĩ tới tình yêu làm cho người ta trở nên cực đoan như vậy.

"Ha ha, không sai, là tôi giết bọn họ, tất cả đều là loại phụ nữ lẳng lơ, đều đáng chết hết!" Người đàn ông nghiến răng, phát ra âm thanh ken két.

"Cho dù bọn họ lẳng lơ thì sao, anh cũng không có quyền lợi trừng phạt bọn họ, càng không có quyền giết bọn họ!" Tô Cửu Cửu dừng một lát, tiếp tục nói, "Lâm Tuyết đâu? Anh giấu cô ấy ở đâu rồi?"

"Giết rồi!" Người đàn ông trả lời một cách dứt khoát.

Cũng vì câu trả lời như vậy, càng khiến Tô Cửu Cửu không tin, phải biết rằng lúc trước người đàn ông này đều không phối hợp.

Cô không tin anh ta nói thật.

"Thực ra anh không có giết Lâm Tuyết, anh chỉ giấu cô ấy đi mà thôi, vì bộ dạng của Lâm Tuyết rất giống Lý Tuyết, người anh yêu." Tuy chỉ là thăm dò, nhưng Tô Cửu Cửu nói rất chắc chắn.

Quả nhiên nghe xong lời Tô Cửu Cửu nói, người đàn ông thất thần một lát, sau đó mới khôi phục lại bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.