Ông Xã Pháp Y: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 19. Người nào đó tự mình đa tình




Tuy rằng Lục Diễn giúp Tô Cửu Cửu, nhưng cô không hề muốn nhận ân tình của anh, bây giờ cô khẩn trương nhiều hơn.

Năm năm trôi qua, cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa, nhưng không ngờ vừa mới về nước hôm sau cô đã gặp lại anh.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cô không sợ điều gì, chỉ sợ anh biết đến sự tồn tại của Đậu Đinh, càng sợ anh cướp lấy Đậu Đinh.

Không! Đậu Đinh là cục cưng bảo bối của cô, là con trai của cô, cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp Đậu Đinh đi.

Lục Diễn dạy dỗ tra nam Lâm Hạo kia xong, vốn tưởng rằng Tô Cửu Cửu sẽ mang ơn anh, nếu không cũng sẽ nói lời cảm ơn, nhưng mà anh không đợi được chuyện đó, chỉ đợi được ánh mắt xa lạ và không thân thiện.

"Sao thế? Tô Cửu Cửu, cô còn nhớ tôi không?" Lục Diễn hỏi cô theo bản năng, đương nhiên là biết cô không quên anh, phản ứng vừa rồi của cô đã chứng minh tất cả.

Ai cũng không ngờ tới được, một giây sau, Tô Cửu Cửu không nói câu nào, xoay người kéo tay Hứa Nguyện, vội vàng rời khỏi quán trà sữa.

"Hả? Người phụ nữ này, sao lại không lễ phép như vậy, dù gì thì tôi cũng giúp cô..." Lục Diễn nhìn bóng lưng cô rời đi, nói thầm.

Trình Lạc bất đắc dĩ bĩu môi, khóe miệng hơi nhếch lên, anh ta vui sướng khi người khác gặp họa, trêu ghẹo nói, "Hiếm khi mới được nhìn thấy Lục thiếu bị lép vế, xem ra Tô Cửu Cửu này thật sự có tài."

Lục Diễn trợn mắt nhìn anh ta, "Cậu có phải là anh em tốt của mình hay không, có người nói móc người khác như vậy à? Chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy đang chơi lạt mềm buộc chặt với mình sao?"

Trình Lạc lắc đầu, "Đúng là không nhìn ra, mình chỉ thấy người nào đó đang tự mình đa tình mà thôi."

Nói xong anh ta cũng cười đi ra khỏi quán trà sữa.

Để lại Lục Diễn đen mặt đứng ở nơi đó bực bội.

Dường như Lâm Hạo bị đánh quá mạnh cho nên cố gắng mãi mới đứng dậy được.

Lục Diễn liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng cảnh cáo, "Sau này anh còn dám trêu chọc Tô Cửu Cửu thì cẩn thận biết tay tôi!"

Lâm Hạo co rúm người lại, vội vàng cúi đầu khom lưng nói, "Tôi biết rồi, sau này tôi tuyệt đối không dám."

Lục Diễn đi ra khỏi quán trà sữa, cũng đi đến cục cảnh sát.

Bây giờ biết cô đang làm ở cục cảnh sát, anh không tin cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Tô Cửu Cửu đang họp với thành viên của tổ trọng án để nghiên cứu về các vụ án mất tích liên hoàn, đây là case thứ nhất sau khi cô nhận chức, cho nên cô nhất định phải phá được vụ án này.

Kim Linh vừa trình chiếu PPT, vừa tự thuật lại tường tận vụ án, "Hiện có năm cô gái lần lượt mất tích, người thứ nhất tên là Từ Hồng, 24 tuổi, là nhân viên của công ty quảng cáo, sau khi tan làm ca đêm về nhà thì mất tích; người thứ hai tên là Lý Ly, 27 tuổi, là thành phần tri thức cao cấp, sau khi gặp bạn bè thì mất tích; người thứ ba tên là Hứa Tình, 29 tuổi, bà chủ một cửa hàng quần áo, sau khi mất tích ba ngày mới phát hiện ra, người báo án là em trai cô ấy; người thứ tư tên là Tôn Lệ Na, 23 tuổi, là sinh viên đại học năm thứ ba, bạn của cô ấy phát hiện cả đêm cô ấy không về cho nên báo án; người thứ năm tên là Lâm Tuyết, 25 tuổi, nhân viên trong siêu thị, ngày hôm sau không đi làm cho nên mới phát hiện mất tích."

"Tổng kết lại điểm giống nhau của người mất tích đều là nữ giới, tuổi từ 24 đến 29, khi mất tích đều mặc váy, đúng rồi, còn đi giày cao gót, địa điểm mất tích đều gần bến An Lộ..."

Bây giờ Trình Lạc vừa thấy vụ án này là đau đầu, phải biết rằng anh ta đã nghiên cứu vụ án này mười mấy ngày rồi, nhưng không có một chút tiến triển nào, khiến cho anh ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình.

Tô Cửu Cửu nhìn thông tin về những người mất tích một lần, sau đó cô phát hiện ra một manh mối quan trọng, "Nói chính xác là đi giày cao gót màu đỏ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.