Lục Diễn nhìn chằm chằm Tô Cửu Cửu không chớp mắt, coi như Lâm Hạo không tồn tại.
Tô Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, người đàn ông mà cô chỉ gặp một lần nhưng đã làm thay đổi nhân sinh của cô, cô vốn trông ngóng mình có thể gặp được chân ái, nhưng lúc này cô làm mẹ đơn thân, thật sự còn tìm được hạnh phúc sao?
Cô không chắc chắn, đương nhiên, nguyên nhân cô hận anh quan trọng nhất vẫn là Đậu Đinh.
Năm năm, cô dám vỗ ngực nói toàn bộ tình yêu của cô đã dành cho con trai bảo bối, cô cho rằng như là vậy là được, Đậu Đinh không cần cha, chỉ cần có cô là mẹ được rồi.
Nhưng cô biết, là cô tự lừa mình dối người, đúng như lời Hứa Nguyện nói, đứa bé lớn dần sẽ không thể thiếu tình thương của cha, nghĩ đến ngay cả cô, từ nhỏ đã mất đi mẹ, cô lớn dần và không có mẹ bên cạnh làm bạn, loại cô đơn này, cô hiểu hơn bất cứ người nào.
Trình Lạc thấy vẻ mặt Lục Diễn liền biết anh ta đoán không sai, đây đúng là Tô Cửu Cửu mà Lục Diễn muốn tìm, nhưng mà anh ta không khỏi cảm khái, thế giới này quá nhỏ rồi.
Hứa Nguyện đỏ mắt, vẻ mặt cô ấy tự trách, dù sao xung đột ngày hôm nay đều do cô ấy mà ra.
Lâm Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, thấy Tô Cửu Cửu nhìn anh ta, bộ dạng giống như là muốn lột da anh ta, cho nên anh ta tiếp tục nói với người ra tay cứu mình, "Vị tiên sinh này, anh xem như vậy có được không, anh giúp tôi làm chứng, nói người phụ nữ này muốn đánh tôi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh bấy nhiêu, thế nào?"
Nhìn bộ dạng này của Lâm Hạo, đúng là muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để hủy tiền đồ của Tô Cửu Cửu đây mà.
"Lâm Hạo, anh thực đê tiện!" Hứa Nguyện nhìn Lâm Hạo với vẻ tức giận, sao cô ấy lại không phát hiện ra sớm người đàn ông này đê tiện vô sỉ như vậy nhỉ.
Lục Diễn không chịu được tiếng ầm ĩ bên tai, anh liếc mắt nhìn Lâm Hạo, khóe miệng khẽ nhếch cười giễu cợt.
Thực ra anh đã hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện, người trước mặt anh là một tên cặn bã.
Muốn biến anh thành một người cặn bã sao? Còn rất buồn cười, người này muốn dùng tiền để lấy lòng anh, quả thực là làm nhục anh mà.
Lâm Hạo thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh nghĩ anh ta nói đùa.
Một giây sau, Lục Diễn buông lỏng cổ tay Tô Cửu Cửu ra, nắm thành nắm đấm, ngón tay anh phát ra âm thanh răng rắc, khẽ nhếch môi mỏng nói, "Ngại quá, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi, cô ấy là cảnh sát, không tiện đánh anh, nhưng mà tôi có thể đánh anh thay cô ấy!"
Vừa dứt lời, quả đấm của anh vung ra như tia chớp, chỉ thấy quả đấm có lực của anh đánh trúng vào mặt Lâm Hạo một cách rất chính xác, lực rất mạnh, đánh Lâm Hạo ngã xuống đất.
"Ai ôi, đau chết mất!" Lâm Hạo che mặt, kêu rên thảm thiết.
Ai cũng không ngờ sự việc xảy ra sẽ thay đổi thành ra như vậy, người không thể tưởng tượng được sự việc biến thành như vậy còn có Lâm Hạo.
Anh ta không ngờ người ra tay cứu anh ta, sở dĩ ngăn cản Tô Cửu Cửu là vì muốn tự mình ra tay.
Tô Cửu Cửu thấy như vậy, vẻ mặt cô kinh ngạc, vậy mà anh lại giúp cô?
Trình Lạc còn đang líu lưỡi nhìn, cho tới nay Lục Diễn trong ấn tượng của anh ta là người không để ý đến chuyện gì, là người giống như thần tiên, nhưng xem ra Lục Diễn đã động lòng rồi.
Nghĩ mà xem, một người đàn ông giúp một người phụ nữ, đơn giản là chỉ có hai nguyên nhân, một là người đàn ông có ý đồ với người phụ nữ, hai là người đàn ông thích người phụ nữ này.
Bất luận là nguyên nhân nào, Trình Lạc đều nhìn ra được, lần này Lục Diễn đã gặp hạn rồi.
Còn trong mắt Hứa Nguyện là mờ mịt, rõ ràng là Lục Diễn đang giúp Tô Cửu Cửu, chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau?