Editor: An Dĩnh Hy
Vừa nghe lời này, Tô Đình Đình cũng không hàm hồ nữa, một tay kéo mặt nạ xuống, “Mẹ, mẹ nói cái gì? Mẹ nói ai muốn cướp chồng con?”
Còn gì quan trọng hơn chuyện này sao? Hiện tại Tô Đình Đình cô ta ngoại trừ chồng và con ra thì cái gì cũng không có.
“Thật ra sự tình vẫn chưa nghiêm trọng tới mức đó, chỉ là vừa nãy mẹ mới nghe nói, gã đàn ông kia của Tô Cửu Cửu.... Chính là ba của Đậu Đinh vẫn chưa có chết.” Cố Nguyệt Như thật sự lo lắng cho con gái của mình, xinh đẹp thì có nhưng vấn đề là bệnh công chúa quá nghiêm trọng, lại nhìn Tô Cửu Cửu của hiện tại tự lực cánh sinh, lần PK này Tô Cửu Cửu thắng chắc.
Suy cho cùng có đàn ông nào lại không thích một người phụ nữa độc lập.
Trước kia nữ tử bất tài là đức hạnh, nhưng ở xã hội này thì hoàn toàn ngược lại.
“Không phải Tô Cửu Cửu nói với ba rằng người đàn ông nọ đã chết rồi sao?” Cô ta hay thật đó, ngay cả ba cũng dám lừa!” Bây giờ Tô Đình Đình nhớ tới những lời Tô Cửu Cửu đã nói liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Nguyệt Như vội nói ra điểm mấu chốt, “những thứ đó điều không phải trọng điểm, trọng điểm chính là gã đàn ông ka họ Lục!”
“Họ Lục? Mẹ, mẹ nói có thể nào là Lục Tu không hả!” Tô Đình Đình sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, nam nhân họ Lục, người đầu tiên mà cô ta nghĩ đến chính là chồng mình Lục Tu.
“Haizz, mẹ cũng là nghĩ như vậy, cho nên mới gọi điện thoại nói với con một tiếng, con cũng phải có sự chuẩn bị tâm lý, thế này đi, con thử Lục Tu một chút, nếu cái thằng Đậu Đinh kia thật sự là con của Lục Tu, có thể con sẽ ở trong vòng nguy hiểm.” Ở bên kia điện thoại Cố Nguyệt Như bắt đầu vì con gái của mình mà bày chiêu, đây chính là hạnh phúc cả đời của con gái bà ta, tuyệt không thể qua loa.
“Nhưng mà mẹ à, nếu đó thật sự là con của Lục Tu thì con nên làm gì bây giờ hả?” Tô Đình Đình cũng chưa có chủ ý gì, cho tới nay cô ta đều cảm thấy Tô Cửu Cửu sẽ không quay trở về, thật sự không có nghĩ tới việc Tô Cửu Cửu chẳng những trở về mà con mang theo một đứa trẻ.
Lỡ như Đậu Đinh thật là con của Lục Tu, vậy cuộc hôn nhân của cô ta và Lục Tu cũng coi như đã đến hồi kết rồi.
“Còn có thể làm sao bây giờ? Đi bước nào tính bước đó! Con cho rằng nếu đứa trẻ kia không phải con của Lục Tu thì con sẽ được an toàn sao? Nghe lời mẹ nói, sửa cái tính tình của con lại, đối với chồng dịu dàng một chút, dịu dàng chính là vũ khí tốt nhất của phụ nữ đó!”
“Được, biết rồi!” Tô Đình Đình bụp một phát ngắt điện thoại.
“Thẩm Anh Kiệt thành thật khai báo đi.” Phòng thẩm vấn cục cảnh sát, Kim Linh nhìn gã đàn ông cà lơ phất phơ ngồi đối diện mình, chính thức hỏi.
Chỉ thấy ngồi đối diện là một người đàn ông điển trai, hắn mặc áo sơ mi hoa, tóc giống như bị bò liếm qua, kiểu chân bắt chéo, ngậm điếu thuốc, dáng vẻ thực lưu manh.
“Khai thật? Madam à, cô có lầm hay không vậy? Các người bắt nhầm người rồi hử? Tôi đây chính là một công dân tốt tuân thử pháp luật!” Hắn tặc lưỡi, không kiên nhẫn nói.
Kim Linh bị thái độ của hắn chọc giận, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, hai ba bước liền tới trước mặt hắn, một tay đoạt lấy điếu thuốc hút dở trong miệng hắn, ném xuống đất. “Thẩm Anh Kiệt, đừng giỡn mặt với tôi, ha ha, cậu mà là công dân tuân thủ pháp luật á? Cục Cảnh Sát sắp thành nhà của cậu luôn rồi, ba ngày cậu lại tới một lần!”
“Madam, cô hiểu tôi thật đó nhỉ? Chẳng lẽ cô yêu thầm tôi rồi ư? Thẩm Anh Kiệt cợt nhã trêu ghẹo nói, đem bản tính trăng hoa thành thói của mình lộ ra không còn một chút.
Kim Linh bị chọc tức đến dậm chân, ha, cô đây là bị đùa giỡn đó sao?
Giây tiếp theo, cô đưa tay dùng sức vả vào đầu hắn một cái, “Yêu thầm cái đầu quỷ của cậu! Thứ cho tôi ngắt lời! Nhanh chóng nói thật đi, tôi thấy cậu là muốn ăn đấm rồi!”