Ông Xã Ngỗ Ngược

Chương 30




Tiểu Dĩnh có cảm giác toàn thân cứng đờ rồi bắt đầu run rẩy đến không thể tiếp tục đứng vững. Từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, khóc không phải vì người đàn ông đó đang cùng người con gái kia ân ái, cô khóc vì quá hụt hẫng, quá thật vọng.

Cô lê đôi chân mệt mỏi từng bước rời khỏi căn phòng, thu mình vào một góc hành lang tối tăm, đôi mắt vô hồn nhìn về phía căn phòng kia, cứ thế cố gắng để không bật thành tiếng, không để ai phát hiện.

Anh đã đặt máy theo dõi từ khi nào???

Có phải ngay từ khi cô bắt đầu bước chân về đây đã có nó rồi không?

Vậy là anh biết cô đã bị người ta đổ oan cho rất nhiều thứ, anh biết cô bị bắt nạt, biết luôn chuyện cô bị người ta đánh. Nhưng anh đã không một lần đứng ra bảo vệ.

ĐẮNG....

Ngoài cảm giác này ra thì chẳng còn bất kì một cảm xúc nào khác, cứ thế khóc rồi lại cười trong chua chát.

Sao anh có thể làm ra những truyện đó???

Trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là phải đi khỏi nơi này.

Cô không thể nghĩ được nhiều, không thể nghĩ đến bất kì lý do nào khác để có thể giữ mình ở lại đây thêm được nữa. Chỉ cần đến một nơi không ai biết tới, thì những tổn thương này sẽ không nhằm vào cô mà rơi xuống.

Cô nhanh chóng thu dọn hết đồ đạc, trời vừa mờ sáng đã mở cổng bỏ đi. Cũng may lần trước bà nội có cho cô một cái thẻ khi thấy cô đến cả tiền đi taxi cũng không có.

Số tiền này coi như là cô mượn của bà, sau này cô nhất định sẽ trả lại.

Chị tài xế taxi hỏi.

- em đi đâu???? May cho em là hôm nay nhà chị có việc nên chị đi sớm đấy. Chứ bây giờ chưa có xe nào đi đâu.

Cô ngồi thất thần, tai ù đi chẳng nghe thấy bất cứ điều gì xung quanh.

- này em...

- em.....

Chị tài xế phải gắt lên mới có thể lôi cô trở về hiện tại. Cô ấp úng trả lời.

- em không biết.

- ơ cái con bé này, đi đâu mà còn không biết thì ai biết đường nào mà lần.

- chị cứ chở em đi đâu cũng được.

Kíttttt...

Tiếng phanh xe gấp kèm theo một tràng phẫn nộ của chị tài xế..

- mày điên à, đi thì đi không thì xuống, mới sáng ngày ra đã gặp thứ gì đâu không à.

Tiểu Dĩnh lại khóc, cảm giác tủi thân khiến cô không cách nào có thể ngăn được những dòng nước mặn chát này.

Chị tài xế hét toáng lên:

- khóc cái gì mà khóc, mới sáng sớm mẹ để yên cho con làm ăn. Thế làm sao? Như nào? Kể rõ ràng đi.

Tiểu Dĩnh không nói được lời nào, chị tài xế đành tự hỏi tự trả lời:

- chồng bỏ, nhà chồng đuổi đúng không?

Tiểu Dĩnh cũng không biết phải trả lời thế nào nên gật đầu, chị tài xế tức giận đập mạnh tay xuống vô lăng.

- mẹ kiếp.

Rồi chị quay xuống nhìn Tiểu Dĩnh:

- Nhà em ở đâu? Nói để chị đưa về.

- em không thể về nhà được, Em sợ họ sẽ tìm được em mất.

- Vậy bây giờ mẹ tính thế nào? Nhà không thấy về, vậy Có tiền không?

- em có.

Chị Tài xế suy nghĩ một lát rồi nói với Tiểu Dĩnh:

- Bây giờ tôi tính thế này, tạm thời tôi sẽ đưa cô về nhà trọ nơi tôi đang ở. Dù sao thì bây giờ tôi cũng ở đấy một mình. Coi như tôi làm phước vậy.

Tiểu Dĩnh ngay lập tức đồng ý, cô bây giờ hoàn toàn không biết phải đi đâu về đâu. Nên khi nhận được sự giúp đỡ đó thì vô cùng vui mừng, trước mắt cô cần tránh mặt Âu Phàm. Mọi chuyện để sau này rồi tính tiếp.

- Em cảm ơn chị, chị đúng là người tốt.

- Thôi con lạy mẹ, một ngày mà gặp vài người như mẹ thì con cũng chẳng dám tốt đâu. Người như mẹ ra ngoài đường sớm muộn gì cũng bị thiên hạ nó lừa.

Tiểu Dĩnh chẳng biết nói thêm lời nào, cô mặc dù học hết đại học nhưng bình sinh vốn ngốc nghếch, lại chẳng thể mạnh mẽ như người khác.

Chị Tài xế chở tiểu Dĩnh về bến phòng trọ, chị kéo cái vali của tiểu Dĩnh vào bên trong rồi nói với cô:

- tạm thời Cô cứ ở lại đây. Chiều nay tôi có việc phải về quê, khoảng 2 ngày nữa mới lên được.

- Vâng ạ!

- Tôi tên Lâm Quế, gọi là Lâm được rồi.đồ ăn ở trong tủ lạnh còn rất nhiều, không cần phải mua thêm bất cứ thứ gì cả.

- em cảm ơn chị.

- ở đây không cần phải khách sáo, nghe rất khó chịu.

Chị Lâm nói rồi tiếp tục đi làm, thì ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt. Chị Lâm chính là người như thế.

Căn phòng này cũng không quá nhỏ, bên trong đầy đủ tiện nghi từ tủ lạnh tới máy giặt, có cả tivi nữa. Chị ở một mình nhưng rất gọn gàng ngăn nắp, để cảm ơn chị tiểu Dĩnh đã xuống bếp chuẩn bị bữa trưa, trong tủ lạnh nhà chị đúng là có vô số thức ăn. Nhưng cô lại cảm thấy thế này không tốt cho sức khỏe lắm, có lẽ tại công việc của chị quá bận rộn nên chị mới phải làm như thế này.

Bây giờ trời vẫn còn quá sớm, cô nhất thời không biết làm gì đành quay ra dọn dẹp. Nhưng nhà chị vốn dĩ đã sạch sẽ rồi nên cũng không biết phải chọn cái gì, tự nhiên ngay lúc này cô có cảm giác thật thảnh thơi. Bởi vì từ khi bước chân về nhà Âu Phàm thì tất cả mọi chuyện trong nhà đều một mình cô làm hết, không có bất cứ một giờ phút nào được nghỉ ngơi.

Lo lắng duy nhất trong lòng của tiểu Dĩnh lúc này chính là không biết số tiền mà cô gửi qua cho ba mẹ đã đủ để ba chữa bệnh hay chưa? Suy nghĩ một lát thì tiểu Dĩnh lấy điện thoại gọi cho mẹ.

- mẹ nghe này con gái, con gọi có chuyện gì không?

- tình hình của ba thế nào rồi mẹ, ba đã khỏe hơn chưa ạ.

- ba con khỏe hơn nhiều rồi, bây giờ đã có thể nói chuyện nhưng ít thôi.

- Vậy thì mừng quá rồi, số tiền con gửi cho mẹ Liệu có đủ không ạ?

- con không cần lo, bác sĩ nói tình trạng của ba con bây giờ sẽ không hết nhiều tiền như trước nữa. Nên con không cần phải gửi qua, một thời gian nữa ba mẹ sẽ về.

Cô nghe Mẹ nói mà trong lòng cảm thấy rất vui, được một lát lại cảm thấy buồn. Trong lòng cô bây giờ là một cảm giác trống trải, hình như trong lòng cô bây giờ đang nhớ đến một người, người mà có lẽ ngay cả trong suy nghĩ cũng muốn tổn thương cô.

Nếu ngay từ đầu không muốn cưới cô làm vợ, ngay từ đầu xác định không yêu thương cô thì hỏi cưới cô để làm gì.

Tại sao lại nhẫn tâm đẩy cô vào vị trí của người thứ ba để cô hết lần này đến lần khác bị người ta coi thường, hành hạ.

Số tiền cô nợ nhất định cô sẽ tìm cách trả, tuyệt đối sẽ không tiếp tục tự mình ngược đãi mình nữa.

Trong nhà Âu Phàm lúc này dường như đang hỗn loạn, Anh điên cuồng Tìm kiếm cô qua các camera được gắn khắp nơi trong nhà. Khi Anh nhìn thấy những hình ảnh cô ngồi trước cái máy tính này thì trong lòng Âu Phàm bắt đầu cảm thấy rối loạn. Vậy là cô đã biết hết tất cả, ngay cả cảnh tượng đau lòng nhất cô cũng tự mình chứng kiến.

Âu Phàm điên cuồng lao ra khỏi nhà tìm kiếm cô, mặc cho tất cả mọi người ngăn cản. Anh nhìn tiểu mạn bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt cô ta, từng lời nói ra giống như muôn vàn thứ vũ khí có thể gây sát thương bất cứ lúc nào.

- nếu như tôi không tìm thấy tiểu Dĩnh, tôi nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.

- em làm như thế cũng chỉ vì quá yêu anh thôi? Anh với em vẫn có cảm giác mà, đúng không?

- cô đúng là loại con gái khiến cho người khác muốn ghê tởm. Sai lầm lớn nhất của tôi chính là đã thương hại cô, đã muốn cho cô cơ hội để trở thành một người tốt. Bây giờ thì tôi biết Cô không xứng.

Nơi đầu tiên mà Âu Phàm đến chính là nhà bà nội, những Tiểu Dĩnh không có ở đó. Anh điên cuồng đi tới nhà cô, những cánh cổng vẫn khóa.

anh gọi điện cho ba mẹ của tiểu Dĩnh, cố gắng giữ bình tĩnh Để hỏi mẹ cô.

- tình hình sức khỏe của ba thế nào rồi hả mẹ?

- ba con đỡ nhiều rồi, con đúng là con rể quý, luôn biết quan tâm đến người khác nha.

- Dạo này tiểu Dĩnh có gọi điện cho mẹ không?

- mới gọi hồi sáng nay thôi.

- Cô ấy có nói với mẹ là cô ấy đang ở đâu không ạ?

Câu hỏi của Âu Phàm khiến Bà trương có chút nghi ngờ, bà liền hỏi:

- nó không ở nhà hay sao? hai hai đứa Có chuyện gì xảy ra?

- không có gì ạ, tiểu Dĩnh ra ngoài đi chợ từ sớm nhưng vẫn chưa thấy về. Con thấy hơi lo lắng lên hỏi thôi ạ.

- con bé Đúng là có phước, lấy được người như con quan tâm để nó. Mẹ thực sự rất cảm ơn con.

Hai người Nói chuyện thêm một lát nữa rồi tắt máy, anh thực sự không biết tiểu Dĩnh đã đi đâu để tìm. Âu Phàm quay trở về nhà, kiểm tra camera ở cổng hình thấy được biển của chiếc xe taxi đã trở tiểu Dĩnh đi.

Anh lập tức cho người điều tra người tài xế đã lái chiếc xe sáng nay, sau khi có được thông tin thì vội vã chạy tới để gặp.

Chị Lâm đứng trước mặt Âu Phàm, khuôn mặt chị cũng chẳng có chút gì thay đổi. Có lẽ chị miễn dịch với trai đẹp? Chị hỏi anh ta.

- Anh tìm tôi có chuyện gì?

- cô gái mà sáng nay cô trở từ biệt thự của tôi lúc gần 6 giờ sáng, Cô đã đưa cô ấy đi đâu?

Chị Lâm biết Anh ta hỏi về tiểu Dĩnh, nhưng chị không nói, chị trả lời qua loa:

- từ sáng tới giờ sợ tôi sợ biết bao nhiêu vị khách, biết ai với ai đâu mà nhớ.

- cô cố gắng nhớ lại giúp tôi, Cô ấy có dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp còn có chút ngốc nghếch nữa.

Chị Lâm cũng trả vờ như vừa nhớ ra rồi nói với Âu Phàm:

- à! Tôi nhớ ra rồi, tôi chở cô ấy ra bến xe, Cô ấy bắt xe đi đâu Tôi cũng không biết. Thấy bảo về quê cậu ạ.

- về quê? Cô có biết cô ấy lên chuyến xe nào không?

- làm sao mà tôi biết được, người ta thuê tôi trở đi đâu thì tôi trở đi đấy. Bây giờ tôi phải đi đón khách rồi, Nếu anh không tìm được cô ấy thì báo Công an đi. Để người ta tìm cho.

Chị Lâm lên xe Đi thẳng, chị chỉ sợ chị nói ra Tiểu Dĩnh sẽ bị bắt về và bị hành hạ. Bởi vì nhìn mặt của người đàn ông này rất lạnh lẽo, còn có chút đáng sợ.

Hi Vọng Cuối cùng cũng đã bị dập tắt, bây giờ anh không biết phải tìm Tiểu Dĩnh ở chỗ nào, cô đi cũng không để lại bất cứ một lời nhắn nào. Gọi điện thì không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời.

Bây giờ anh mới cảm thấy mình thật sự quá sai lầm, lẽ ra anh lên tặng cô một cái gì đó rồi cho thiết bị định vị vào mới phải, để bây giờ Thậm chí còn không biết phải tìm cô ở đâu.

Mãi Mới nghĩ ra được một cách, anh liền nhắn tin cho cô.

- nếu bây giờ em không về, tôi sẽ lập tức không để ba được điều trị nữa.

Anh biết đây là cách tiểu nhân nhất, nhưng giờ bắt buộc phải dùng, vì anh không muốn mất đi cô, không muốn sống xa cô. Nửa tiếng sau thì có tin nhắn trả lời lại:

- Tôi sẽ bán nhà trả cho anh.

Đọc tin nhắn mà sự tức giận trong lòng Âu Phàm trào dâng lên đến đỉnh điểm:

- em dám.

lần này thì cô không trả lời, trong lòng anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, một tin nhắn nữa lại được gửi đi:

- em về đi có được không? Tôi biết mình sai rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.