Lúc đầu Kiều Minh Anh muốn rời đi, nhưng mà cô đã không đến làm việc mấy ngày, công việc đều chất đống, rơi vào đường cùng, cô đành phải ở lại làm việc.
Ngồi ở trong phòng làm việc vẽ những kiểu dáng mang phong cách mùa xuân, trong lòng lo lắng, sao lại vẽ không như ý muốn vậy.
Nhìn những mẫu quần áo trên màn hình có tỉ lệ lệ sai rõ ràng, Kiều Minh Anh cảm thấy đau đầu. Mặc dù bình thường cô rất lười biếng, nhưng mà đôi khi cô cũng rất hấp tấp, có chuyện quan trọng gì thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết, nếu không thì trái tim của cô cũng sẽ không yên ổn được.
Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, Kiều Minh Anh ném con chuột ra, lấy một quyển phác thảo từ trên giá sách nhỏ bằng gỗ, cầm lấy cây bút chì gỗ mà cô thích nhất, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ ở trên giấy.
Ngoại trừ lúc làm việc thì cô đều trực tiếp vẽ bằng tay, loại linh cảm sinh ra từ trong ngòi bút khiến cho cô có cảm giác rất thích thú.
Bằng cách này, Kiều Minh Anh chuyên tâm vùi đầu vào công việc, không tiếp tục phiền não phải giải thích với Lê Hiếu Nhật như thế nào nữa.
Phác thảo vóc người thứ hai được vẽ ra, Kiều Minh Anh liền dừng bút lại, ánh mắt của cô vô hồn nhìn cơ thể không mặc quần áo ở trên tờ giấy.
Hình như là đã từ rất lâu rồi Lê Hiếu Nhật không tức giận với cô.
Kiều Minh Anh chu cái miệng nhỏ nhắn chán nản, mặc dù là cô đã lừa gạt anh, nhưng mà anh cũng không nên lạnh nhạt với cô chứ.
Suy nghĩ một chốc, cô liền gọi điện thoại cho Dương Ly, hỏi thăm ý kiến của cô ấy.
"Có phải là cậu sống nhàn đến phát ngốc rồi không?" Rất nhanh, giọng nói quen thuộc của Dương Ly vang lên thông qua loa, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ và ghét bỏ.
Rốt cuộc là cô có bao nhiêu chỗ để cho cô ấy chê bai vậy?
Kiều Minh Anh nuốt nước miếng một cái, không nói gì.
"Nếu được đổi lại là cậu, anh ta ở bên ngoài thân mạt cùng với những người phụ nữ khác thì cậu có tức giận hay không?" Lời nói của Dương Ly khiến cho Kiều Minh Anh im lặng.
"Người kia là... là một người bạn rất thân của tớ, cũng không phải là người khác... " Kiều Minh Anh nhỏ giọng giải thích, bị Dương Ly nói như thế này, cũng cảm thấy có chút chột dạ.
"Vậy nếu như người phụ nữ kia cũng là một người bạn gái rất tốt của Lê Hiếu Nhật, cậu có thể đảm bảo được cậu sẽ không ghen tuông, không nổi giận hay không?"
"... không thể." Kiều Minh Anh cắn cắn môi dưới, nếu như là cô, có lẽ là cô còn thẳng thắn hơn với Lê Hiếu Nhật, cơm cũng không ăn, trực tiếp chia phòng ra ngủ cũng không chừng.
Nhưng mà tối ngày hôm qua, cho dù anh tức giận thì anh cũng vẫn ôm cô chìm vào giấc ngủ giống như bình thường, vậy thì chứng minh anh cũng chỉ tức giận bình thường mà thôi.
Người đàn ông này hình như còn rất kiêu ngạo, vừa tức giận nhưng mà lại vừa không thể buông bỏ được cô.
"Vậy thì chẳng phải đã xong rồi sao? Rốt cuộc là cậu đang phiền muộn cái gì vậy, muốn làm cho người độc thân như tớ chết đi có phải không?" Dương Ly tức giận bất bình, ở bên kia rõ ràng còn có âm thanh vỗ mặt bàn, một bộ dạng nghiêm túc nói: "Minh Anh, có thể tìm được một người đàn ông yêu cậu thật sự không dễ dàng, đừng bởi vì một chút việc nhỏ mà... lúc đó đừng có nói là tớ không nói cho cậu."
Phiền muộn ở trong lòng của Kiều Minh Anh cũng đã được xua đi không ít bởi vì những lời nói này, cô cũng đã nghĩ rõ ràng, cô không phải là một kẻ ngốc cứng ngắt, nếu như cô đã làm sai thì phải đi nhận lỗi thôi.
Nhưng mà nghe thấy lời nói này của Dương Ly, hình như là còn có ý khác nữa...
"Ly Tử, cậu với Tịch Tranh cũng đã sắp đính hôn rồi, nếu như mà cậu vẫn còn độc thân, vậy thì cậu làm cho những người ngay cả đối tượng của mình ở đâu cũng không biết làm sao sống đây?" Tâm trạng của Kiều Minh Anh đã tốt hơn rất nhiều, nhịn không được mà trêu chọc cô ấy, lại đổi lại một khoảng im lặng ở trong loa.
Xuyên thấu qua microphone, dường như cô còn có thể cảm nhận được bầu không khí không thích hợp.
Sẽ không phải là... Dương Ly và Tịch Tranh đã xảy ra vấn đề gì rồi đó chứ?
"Ly Tử... "
"Hình như là đầu của Tô Thành Nghiêm đã bị lừa đá rồi, cứ luôn tới nhà của tớ tìm tớ, tớ đã nói với anh ta rất rõ ràng, nhưng mà anh ta lại không chịu nghe, làm cho tớ xấu hổ ở trước mặt của ba mẹ tớ." Giọng nói của Dương Ly mang theo vẻ buồn rầu, còn mang theo giọng điệu phát điên, tràn đầy bất lực.
"Tô Thành Nghiêm á? Chạy đến nhà cậu để quấn lấy cậu? Má ơi, hôm nay mặt trời mọc từ mông của cậu lên hay sao vậy?" Kiều Minh Anh vừa sắp xếp lại mấy bức vẽ ở trên bàn, vừa kinh ngạc nói.
Cô không có nghe làm đó chứ?
Lê Hiếu Nhật, Đặng Chiến, Tô Thành Nghiêm, trong ba người này, mặc dù là Lê Hiếu Nhật lạnh lùng, thế nhưng cũng không giống như Tô Thành Nghiêm này, không đặt bất cứ chuyện gì vào mắt, ngay cả lúc mẹ anh qua đời anh cũng không nhìn thấy anh rơi một giọt nước mắt nào.
Trong ấn tượng của Kiều Minh Anh, ba từ dùng để miêu tả Tô Thành Nghiêm chính là tim lạnh, tình lạnh, mà còn kiêu ngạo đến nỗi không ai bì được.
Lê Hiếu Nhật nhà cô còn đáng yêu nhiều hơn so với anh ta, lạnh lùng nhưng mà lại rất kiêu ngạo.
"Đúng rồi đó, có trời mới biết được anh ta trúng gió gì, mấy ngày trước tớ đắp người tuyết, anh ta thế mà lại hôn trộm tớ nữa, bị Tiểu Tịch nhà tớ thấy được, sau đó liền..." Giọng nói của Dương Ly mang theo âm thanh nghiến răng nghiến lợi, như là hận không thể bóp chết Tô Thành Nghiêm.
Kiều Minh Anh nở một nụ cười trong veo, trong đôi mắt lấp lánh mang theo thần sắc vui mừng: "Ly Tử, nếu như hiểu lầm thì cậu phải đi giải thích rõ ràng đi, cậu còn phiền muộn cái gì nữa? Cậu thích Tịch Tranh, Tịch Tranh cũng thích cậu, chuyện này chẳng phải đã đủ rồi sau?"
Tô Thành Nghiêm đối với Ly Tử cũng chỉ là hối hận và áy náy mà thôi, anh ta là bởi vì Dương Ly đã chặn một dao cho anh ta mà mới nhận lầm người rồi yêu Lâm Hạnh Nhi, vậy thì bây giờ biết hối hận cũng chỉ là lẽ thường mà thôi.
Thế nhưng anh ta đã phá hỏng tình yêu của Dương Ly và Tịch Tranh, cô cảm thấy như vậy thì đã hơi khinh thường rồi.
Dương Ly im lặng vài giây, sau đó mới nói với cô: "Đã như vậy, vậy lúc nãy cậu phiền não làm cái gì?"
Ặc...
Kiều Minh Anh bị cô ấy nói cho nghẹn họng, trong lòng không có gì để nói, cô không nên an ủi cô gái chết bầm không có lương tâm này, thế mami lại dùng lời nói của cô để chặn cô.
"Tớ hiểu được rồi, bây giờ tớ sẽ đi tìm anh ấy... nhưng mà tớ đến nhà thì anh ấy lại không mở cửa ra cho tớ, đến công ty thì lại bị ngăn ở bên ngoài, anh ấy đi ra khỏi công ty mà còn phớt lờ tớ nữa, gọi điện thoại cho anh ấy thì anh ấy lại tắt máy..."
Dương Ly nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, mỗi một câu nói đều tràn đầy oan ức và tố cáo Tịch Tranh, nhưng mà Kiều Minh Anh lại cảm thấy cô có thể cảm nhận được một loại ngọt ngào từ bên trong.
Hóa ra là có những lời oán trách, bên trong xen lẫn ngọt ngào không rõ ràng.
Kiều Minh Anh than thầm, lúc muốn nói cho cô biết người lúc trước đã cứu cô chính là Tịch Tranh, lúc này lại có người gõ cửa phòng làm việc của cô.
Dương Ly nghe thấy được tiếng gõ cửa, biết là cô cũng đang bận, cho nên nói: "Cậu cứ làm việc trước đi, tớ đi... hái mấy đóa hoa đây."
"Được rồi." Kiều Minh Anh không khỏi cười ra tiếng, cô biết là Dương Ly muốn đi làm cái gì.
Cô gái chết bầm này mắc chứng rối loạn lựa chọn, lúc nào mà gặp chuyện rối rắm thì lại dùng cách hái hoa để giải quyết, ngắt mấy cánh hoa ở trong tay, trong miệng thì lại lẩm bẩm: Đi tìm anh ấy, không đi tìm anh ấy.
"Mời vào."
Người ở bên ngoài đi vào, chính là phó phòng của bộ phận thiết kế, cầm theo một chồng tài liệu đi tới đặt ở trước mặt của cô: "Tổng giám đốc Kiều, đây đều là báo cáo nghiên cứu thị trường, còn có báo cáo thời trang mùa xuân năm sau cũng ở bên trong cả."