Đôi mắt thâm thúy đen nhánh của Lê Hiếu Nhật càng tỏa ra nguy hiểm hơn, nhìn Kiều Minh Anh, đang chờ đợi cô giải thích.
Kiều Minh Anh đang muốn nói là của Đỗ Lưu Xuyên, thế nhưng nhớ đến trước khi đi Đỗ Lưu Xuyên đã nói với cô, kêu cô không nên nói cho bất kỳ một người nào biết bây giờ anh ta đang ở nước T, bao gồm cả Tiểu Bảo cũng không thể nói. Nếu như hôm nay không phải Kiều Minh Anh đột nhiên lại gặp nguy hiểm, Đỗ Lưu Xuyên thậm chí cũng sẽ không xuất hiện.
Đỗ Lưu Xuyên nói như vậy thì chắc chắn có lý do của anh ta, hiện tại đang trong thời gian căng thẳng, cho nên càng không thể nói cho Lê Hiếu Nhật biết...
Kiều Minh Anh xoắn xuýt, sau đó nói: "Là của Cung Nghị."
Trong lòng của cô cảm thấy có lỗi, Cung Nghị à, thật sự xin lỗi nha, chỉ có thể lấy anh làm bia đỡ đạn thôi, anh cũng đừng có trách em nha.
Sở dĩ Kiều Minh Anh nói như vậy, thật ra là bởi vì Lục Cung Nghị đúng lúc có một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ giống y như vậy.
Sau khi cô nói xong, Lê Hiếu Nhật nhìn cô chằm chằm mấy giây, bởi vì Kiều Minh Anh nói dối cho nên cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào hai mắt của anh.
Lê Hiếu Nhật mím mím đôi môi mỏng, không nói gì nữa, chỉ thả khăn quàng chỗ về chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu: "Ăn đi."
Kiều Minh Anh cắn cắn môi, cẩn thận từng li từng tí ngước mắt lên nhìn Lê Hiếu Nhật, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của anh hờ hững không thể nhìn ra được cái gì.
Nhưng mà bầu không khí trên bàn ăn lại lạnh như băng, nhiệt độ chợt hạ xuống khiến cho Kiều Minh Anh nhịn không được mà hơi hít mũi một cái, không lẽ là máy sưởi đã bị hư rồi hả?
Cho đến lúc đi ngủ, Lê Hiếu Nhật cũng không nói với Kiều Minh Anh, một câu nào, sau khi tắm rửa thì liền cầm quyển sách ngồi ở bên giường đọc sách.
Trong lòng của Kiều Minh Anh cảm thấy chán nản, cô không hiểu rõ tốt cuộc Lê Hiếu Nhật là như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì câu nói cô đi cùng với Lục Cung Nghị, cho nên anh mới tức giận.
Nhưng mà Kiều Minh Anh nhìn về phía Lê Hiếu Nhật một thân lạnh lùng ngồi ở bên giường, trên mặt của anh cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, nhìn không ra vui buồn, nhưng lại không giống như là đang tức giận.
Cô càng ngày càng không hiểu anh!
Kiều Minh Anh buồn bực mím đôi môi nhỏ, đi vào trong phòng tắm.
Sau khi đi ra, Lê Hiếu Nhật vẫn còn duy trì tư thế lúc nãy đang đọc sách, cô đi đến đằng trước máy đun nước rót một ly nước uống, ánh mắt không khỏi liếc nhìn quyển sách ở trên tay của Lê Hiếu Nhật, lập tức cảm thấy nhớ người.
Cô đi vào phòng tắm cũng đã qua hai mươi phút rồi, tại sao anh vẫn còn đọc một trang không nhúc nhích, cứ dừng lại ở trang giấy kia vậy.
Đôi mắt xoay chuyển vòng vòng, cô vừa đặt ly nước ở trong tay xuống chiếc bàn ở bên cạnh giường, sau đó rón rén đi vòng qua bên kia giường, vén chăn lên cọ đến bên cạnh của Lê Hiếu Nhật, đôi mắt chớp chớp nhìn anh.
Nụ cười của cô vừa mềm mại ngọt ngào lại lấy lòng, mang theo vẻ ngây thơ: "Hiếu Nhật."
Ngay cả một ánh mắt mà Lê Hiếu Nhật cũng không thèm nhìn cô, lật qua một tờ khác.
"Hiếu Nhật, sao anh lại không để ý đến cục cưng Minh Anh của anh vậy?" Kiều Minh Anh buồn bực chu miệng, từ lúc bắt đầu ăn cơm thì anh đã không thèm để ý đến cô. Cô biết là mình nói dối lên đuối lý, nhưng mà cô có nỗi khổ tâm mà, cũng không thể nói cho anh biết được.
Trời ơi! Chẳng lẽ là anh đã nhìn ra rồi?
Nói đến xưng hô cục cưng Minh Anh này, Kiều Minh Anh vẫn còn có chút không quá thuận miệng, thế nhưng mà boss Lê đã nói, dường như là ai thân thiết với cô cũng đều gọi tên cô là Minh Anh, cho nên anh lại muốn gọi tên này, mặc dù là hơi giống với con nít, nhưng mà trong lòng của Kiều Minh Anh vẫn ngọt ngào giống như ngâm vào trong hũ mật.
Nghe được bốn chữ cục cưng Minh Anh này, rốt cuộc Lê Hiếu Nhật cũng đã hào phóng mà thờ ơ liếc nhìn cô một chút, sau đó liền thu hồi ánh mắt lại, một câu cũng không nói.
Huhu, cô đây là bị lạnh nhạt rồi hả?
Cục cưng Minh Anh đau khổ trong lòng, cục cưng Minh Anh oan ức trong lòng!
Kiều Minh Anh khịt khịt cái mũi nhỏ, tiếp tục cọ qua phía Lê Hiếu Nhật, gần như là cả người của cô đều dán ở trên người của anh, ôm lấy vòng eo cứng rắn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát mấy lần: "Em cũng đã đáng yêu như thế rồi mà tại sao anh lại không để ý đến em?"
Lê Hiếu Nhật không nói nên lời, bình thường người lấy lòng người đang tức giận thì không phải là người đó phải khen hay sao? Sao lại đến chỗ cô liền trở thành cô tự khen mình vậy?
Thế nhưng nghĩ đến ngày hôm nay cô đã nói dối lừa gạt mình, Lê Hiếu Nhật cảm thấy chắc chắn phải lạnh nhạt với cô một chút, mới có thể để cho cô biết sai lầm của bản thân.
Anh để quyển sách trong tay xuống, đặt qua một bên, sau đó đó lấy cái tay đang ôm hông mình của cô ra, nằm xuống đưa lưng về phía cô.
Cái đồ xấu xa, thế mà lại không chịu để ý đến cục cưng Minh Anh của anh!
Kiều Minh Anh nắm lấy một góc của cái chăn bông, tội nghiệp nhìn sau lưng của Lê Hiếu Nhật, không ngừng toát ra oán niệm của mình.
Nhưng mà sau khi phát tán thì Kiều Minh Anh vẫn thỏa hiệp, là do cô sai, cho nên cô phải nhận lỗi.
Thế là cô lại dán lên lần nữa, ôm thật chặt.
Lê Hiếu Nhật không hề do dự chút nào mà trở ngược tay lại, dễ dàng đẩy cô qua một bên, biểu thị cự tuyệt thân mật với cô.
Em cứ không tin đó!
Vũ trụ nhỏ trong lòng của Kiều Minh Anh bùng nổ, Lê Hiếu Nhật vừa mới trở tay lại thì liền lập tức nhích qua, sau đó lại bị đẩy ra, sau đó lại nhích qua, lại bị đẩy ra...
Làm một động tác như vậy nhiều lần, rốt cuộc Kiều Minh Anh cũng đã sắp hết sức lực, cả người u ám như đưa đám, ôm một góc chăn chu cái miệng nhỏ lên.
Cuối cùng cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Hiếu Nhật, thở phì phò, xoay người qua học bộ dạng của anh mà đưa lưng về phía anh.
Không để ý tới em hả, vậy em cũng không để ý đến anh?
Trong lòng của Kiều Minh Anh cực kỳ ngây thơ mà suy nghĩ, tức giận nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung, Kiều Minh Anh rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ, ý thức hơi hỗn loạn, sau đó cô được ôm, một mùi hương nam tính nhẹ nhàng quấn quanh chóp mũi của cô.
Kiều Minh Anh còn có chút ý thức, cảm giác được người ôm mình là ai, cười thích thú ở trong lòng. Không phải là không thèm để ý đến cô sao, sao lại đến đây rồi?
Sau đó ý thức của Kiều Minh Anh dần nặng nề, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, cục cưng Minh Anh cảm thấy tâm trạng của mình không xong rồi.
Hôm nay cô thức dậy rất sớm, có lẽ là bảy giờ rưỡi thì đã tỉnh dậy rồi, bình thường lúc này Lê Hiếu Nhật vẫn còn đang ở bên cạnh của cô, nhưng mà hôm nay...
Ở bên cạnh cô vẫn còn nhiệt độ của anh, nhưng mà người thì đã không thấy đâu rồi.
Kiều Minh Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, sau khi rửa mặt xong thì liền đi xuống lầu.
Chị Lâm thấy cô đi xuống lầu thì lập tức kêu người dọn bữa sáng lên, mỉm cười nói lời chào buổi sáng với cô: "Chào mợ chủ, hôm nay cô dậy sớm quá vậy?"
"Chào buổi sáng chị Lâm." Kiều Minh Anh cười cười với cô ta, sau đó vô thức nhìn phòng ăn một chút, nhưng lại không nhìn thấy Lê Hiếu Nhật, ánh mắt của cô liền xuất hiện vẻ mất mát: "Chị Lâm, Hiếu Nhật, anh ấy... đi làm rồi hả?"
"Dạ vâng, bảy giờ thì cậu chủ đã đi làm rồi." Chị Lâm nói, sau đó suy nghĩ đến cái gì đó, lại bổ sung thêm một câu: "Sắc mặt của cậu chủ ngày hôm nay trong không tốt cho lắm, mợ chủ, có phải là hai người đã..."
Câu nói ở phía sau cô ta cũng không nói ra bởi vì sắc mặt của Kiều Minh Anh cũng không tốt hơn bao nhiêu dường như còn có chút khổ sở
Quả nhiên... chuyện này không xong rồi, Lê Hiếu Nhật đã thật sự tức giận.
Chuông cảnh báo ở trong lòng của Kiều Minh Anh reo vang, cô biết là Lê Hiếu Nhật không thích nhất người khác có chuyện giấu giếm anh, nhất là cô, còn nói dối lừa gạt anh, chắc là anh đã nhìn ra rồi cho nên mới có thể...
Sao bây giờ cô mới phát hiện vậy chứ? Ngu ngốc!
Nghĩ rõ ràng rồi thì Kiều Minh Anh cũng không tiếp tục do dự nữa, rời khỏi biệt thự đến bãi đỗ xe, liền lái xe đi đến công ty.
Cô muốn tìm Lê Hiếu Nhật nói cho rõ ràng, không phải là cố ý muốn lừa gạt anh, chỉ là cô có nỗi khổ tâm.
Nhưng đến lúc mà cô đi đến phòng làm việc ở công ty, Kiều Minh Anh lại biết được tin tức từ chỗ của thư ký Trương, rằng bảy giờ rưỡi Lê Hiếu Nhật đã lên máy bay đến nước Mỹ, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể trở về.