Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 95: 95: Gặp Lại Nam Cung Thiếu Vũ




Chủ salon ý bảo cô ngồi xuống, hôm nay chủ quán đích thân tự tay làm tóc cho cô.

Vừa làm vừa nói chuyện: "Cô so với các ngôi sao minh tinh lớn cũng không hơn không kém, thường xuyên được lên trang bìa các mặt báo."

Duẫn Nặc ủ rũ.

Có khoa trương quá không? Cô cùng lắm là chỉ phá đám cưới của anh cả một lần, có mỗi chuyện này thôi mà đám truyền thông ...!cũng thật là! Thật đáng ghét! Sao không đem những chuyện xấu xa của tên Tần Mạc đáng ghét lên các mặt báo chứ.

Nếu bản thân là phóng viên, việc đầu tiên cô làm là sẽ lôi hết những chuyện đáng hổ thẹn của tên đáng chết kia ra viết.

Ngồi chờ ở đại sảnh, Tần Mạc đang xem các tạp chí kinh tế tài chính, đột nhiên hắt xì một cái, rồi ngẩng đầu nhìn hướng cách đó không xa Duẫn Nặc, hắn ninh mi, đoán rằng, người phụ nữ kia có phải hay không đang thầm mắng hắn.

Miên man suy nghĩ chợt có tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Hắn cầm lấy điện thoại ấn phím nghe.

"Chuyện gì?"

"Jo, tôi muốn trông chừng cô ta lắm, nhưng cô ta hình như phát điên rồi.

Không gặp được cậu liền nổi điên lên muốn nhảy lầu, đang đứng ở tầng cao nhất bệnh viện rồi, tôi sợ cô ta thực sự làm lắm, cho nên bất đắc dĩ lắm mới phải gọi điện cho cậu, cậu đến bệnh viện một chuyến được không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy hốt hoảng của Thẩm Diễm.

Vừa nghe nói Vãn Tịch định nhảy lầu, Tần Mạc không cần suy nghĩ, cất điện thoại đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.

Thậm chí quên cả việc Duẫn Nặc đang bên trong làm tóc.

Chờ Duẫn Nặc làm xong tóc, chuẩn bị muốn đi chọn lễ phục, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua về phía đại sảnh, không thấy Tần Mạc đâu hết, trong lòng không ngừng nghĩ cách chạy trốn.

Trong lòng nghĩ vậy cô đột nhiên cười khanh khách nhìn chủ salon nói: "Anh đẹp trai à! Bụng tôi đau quá, tôi đi muốn đi toilet, xin hỏi toilet ở đâu vậy?"

Chủ salon quả thật đúng là một soái ca, được Duẫn Nặc gọi như vậy vẫn có chút ngượng ngùng.

Hắn thân thủ ngon tay chỉ về phía toilet.

"Bên kia, có cần tôi dẫn cô đi ra đó không?"

"Đáng ghét!" Cô ôm trán thầm mắng, thật tình lúc ngẩng đầu lên xuất hiện trước mắt lại nhiều hơn hai người, hơn nữa, quần áo hoa lệ, Duẫn Nặc có chút choáng váng.

Trời ạ! Người này không phải là người mình gặp ở câu lạc bộ lúc đi tìm anh hai hay sao chứ.

Hắn ta thế nào lại ở chỗ này? Duẫn Nặc khiếp sợ, đồng thời Nam Cung Thiếu Vũ có chút giật mình, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được cô, thật trùng hợp.

Hắn gợi lên khóe môi, nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, "Còn nhớ tôi sao?"

Duẫn Nặc nghĩ đến lần đó ở câu lạc bộ đêm hắn hạ lưu thế nào, giờ phút này lại đối mặt với hắn ở đây.

Trong lòng cô thầm mắng một tiếng ròi vòng qua hắn bước đi.

Nam Cung Thiếu Vũ liếc ánh mắt, tên tùy tùng bên cạnh đã chạy nhanh một bước bắt trụ Duẫn Nặc.

Duẫn Nặc bị tên kia túm tay liền hoảng sợ, giãy dụa.

"Các ngươi muốn làm gì? Buông tay tôi ra!"

Nam Cung Thiếu Vũ cười đánh giá cô, "Xem ra! Cô đúng là đồ vong ân phụ nghĩa đó nha! Thấy ân nhân cứu mạng của mình, thế mà cảm ơn cũng không biết nói như thế nào à!"

Hắn tiến lên, ngón tay thon dài một phen ách trụ cổ Duẫn Nặc, bắt cô đối diện hắn, "Có cần tôi dạy cô hai chữ cảm ơn nói như nào không?"

Duẫn Nặc hiển nhiên là không biết ngày đó khi cô bị bắt cóc, là người đàn ông này đã ra tay cứu cô, cô căn bản là không hiểu hắn đang nói cái gì, ra sức giãy dụa, "Buông ra! Các người làm như vậy là phạm pháp, buông tôi ra, tôi không biết các ngươi."

Vừa nghe cô nói không biết mình, không biết là không biết thế nào, trong đáy mắt chợt xoẹt qua một chút tia mất mát, hắn nhìn cô chằm chằm, sắc mặt âm trầm.

"Không quen biết? Tôi sẽ từ từ cho cô biết." Nam Cung Thiếu Vũ cười.

Duẫn Nặc biết việc lớn không hay sắp xảy ra, cuống quýt giãy dụa, "Các người buông tay tôi ra, Cứu mạng với!! Bắt cóc, có người bắt cóc!!"

Chủ salon trong phòng cùng mấy chục nhân viên ở đây suốt từ nãy giờ đều cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không dám.

Duẫn Nặc đối với bọn họ quát to.

"Này!! Các người đứng đó làm gì nữa!! Cứu tôi với! Chạy đi báo nguy nhanh lên!!"

Những người đó có vẻ không thèm để ý đến cô trước mắt có chuyện gì, cô cố gắng gằn giọng, "Tần Mạc!! Tần Mạc anh đang ở chỗ chó chết nào vậy? Vợ anh đang bị người khác kéo đi rồi đây này!!Tần Mạc!!"

Đáng buồn là không có đến một ai để ý đến cô.

Càng giãy dụa càng không có kết quả gì.

Chỉ có thể phó mặc cho bản thân bị người khác kéo đi trong vô vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.