Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 91: 91: Nhốt Cô




Duẫn Nặc đứng một hồi lâu, cả người giống như con kiến lủi trên thân cây, toàn thân sợ run tê dại.

Chỉ biết theo tiềm thức của cô nắm tay hắn, rồi đi theo hắn vào biệt thự.

Nhưng cũng không nghĩ tới là vừa đến cửa thì đã gặp Thượng Vãn Tịch.

Duẫn Nặc nhìn cô ta, đôi mắt lộ rõ vẻ địch ý, Vãn Tịch cũng không kém, ánh mắt của ả cũng những như đao kiếm, hận không thể xé Duẫn Nặc thành ngàn mảnh.

Tần Mạc liền tiến lên đối với Vãn Tịch rồi nói: "Cô về phòng trước đi.

Tí nữa tôi sẽ tìm cô."

Thượng Vãn Tịch đứng bất động, Tần Mạc lại ôm Lục Duẫn Nặc lên lầu để đến thư phòng.

Hai bóng dáng vừa biến mất thì ả thẹn quá hóa giận.

Hắn thế mà lại đem Lục Duẫn Nặc trở lại.

Hắn rốt cục là muốn làm gì chứ? Thượng Vãn Tịch rất tức giận.

.

Mà giờ phút này, trên lầu trong thư phòng.

Tần Mạc kéo theo Duẫn Nặc đi vào phòng, hắn đóng cửa lại, ngồi trước máy tính, nhưng chuyện gì cũng không làm.

Duẫn Nặc thúc giục hắn: "Anh chỉ cần đóng dấu thôi! Tôi rất bận, giờ phải về chăm sóc mẹ tôi."

Tần Mạc khoác hai tay trước ngực, bộ dáng lơ đễnh ánh mắt hàm ý muốn cô tự chủ động.

Duẫn Nặc cũng không khách khí, đi qua kêu hắn: "Vậy anh tránh ra, tự tôi về."

Tần mạc ngồi bất động, "Nơi này không tốt sao?"

Duẫn Nặc chán nản liếc mắt nhìn hắn một cái, thân thủ lướt qua hắn.

Dù chỉ là một động tác lơ đãng thế thôi ấy thế mà cũng khiến dục hỏa trong người Tần Mạc chỗi dậy.

Hắn duỗi dài cánh tay, mạnh mẽ ôm lấy Duẫn Nặc ngồi trên đùi.

"Ahh!!" Duẫn Nặc hoảng sợ hét chói tai, cô giãy dụa phản kháng, "Tần Mạc, anh muốn làm gì!! Bỏ tôi ra!!"

Nhưng hắn không thèm để ý đến lời nói của cô, ôm lấy cô ngồi cố định trên bắp đùi của hắn, cúi đầu mê muội hít những hương thơm ngào ngạt từ cổ của cô.

Duẫn Nặc cả người lo lắng khó chịu, quay đầu nhìn hắn, hắn khẽ nhắm hai mắt, say mê hưởng thụ hương vị của cô.

Cô nhướng mày, nâng cánh tay liền cho hắn một bạt tai.

Cháttt

Một cái tát trực tiếp đánh lên người Tần Mạc.

Nhưng hắn vẫn luyến tiếc không muốn buông cô ra, nâng khóe môi hỏi "Hết giận chưa?"

Duẫn Nặc giãy dụa: "Anh bỏ tôi ra!!"

Hắn không quan tâm, đôi mắt đỏ đậm nhìn cô: "Hết giận rồi thì phải ngoan ngoãn không được quậy nữa!"

Hắn nói xong đem cô ôm lấy đặt trên bàn máy tính.

Duẫn Nặc không biết hắn muốn làm cái gì, sợ hãi nhấc chân đá lấy hắn, nhưng động tác cực nhanh này chưa gì đã bị đè lại, bị hắn vậy lại dưới thân hoàn toàn k thể động đậy.

Cả người hắn tỏa ra một loại khí, khiến Duẫn Nặc không thể thở nổi.

Hắn cười ma mị nói: "Đã bao lâu em không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ rồi?" Câu nói này làm cô thật sự sợ hãi, hai tay cô chống lấy bàn máy tính, tận lực tránh đối diện với hắn.

"Anh cũng biết tôi là vợ anh kia à?" Cô có lẽ đã đoán được kế tiếp hắn muốn làm gì.

Nhưng hiện tại bị hắn trói chặt như thế căn bản cũng chẳng thể làm gì, phản kháng đều vô tác dụng.

Nhưng mà cô không cam lòng, nếu thật sự hắn ở đây cưỡиɠ ɧϊếp cô, cô sẽ hận hắn cả đời.

"Tôi vẫn coi em là vợ của tôi." Nói xong, Tần mạc cúi người lại gần cô.

Duẫn Nặc bị chói chặt ở bàn máy tính, cô quay đầu lại nhìn hắn.

"Có loại chồng như anh sao? Cùng với ả tiện nhân khác liên thủ cướp đi công ty của bố vợ, hại bố vợ ngồi tù, lại còn qua lại với chính chị dâu của mình, anh không biết nói anh là đàn ông.

Quả thực anh chẳng có tư cách đâu!"

Sắc mặc hắn thay đổi: "Bố em chỉ là đã bị trừng phạt đúng tội.

Tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về tôi mà thôi, còn về phần của Vãn Tịch, cô ta cùng anh cả em sau khi đã có quan hệ, tôi đã không qua lại cùng cô ta nữa."

Duẫn Nặc nhìn hắn giải thích, nhịn không được mà cười thành tiếng.

"Không qua lại.

Thế ả đàn bà bên ngoài kia là ai? Nơi nay rõ ràng là nhà của chúng ta ấy thế mà anh lại rước cô ta về đây làm cái gì?"

Một câu nói "nhà của chúng ta" kia cũng khiến trong lòng hắn dịu đi một phần, ánh mắt trở nên nhu tình hơn.

"Nếu em không thích.

Chốc nữa, tôi sẽ đuổi cô ta đi."

Duẫn Nặc kinh ngạc nghe hắn trả lời, không nghĩ tới hắn lại nguyện ý vì cô mà đuổi Thượng Vãn Tịch đi.

Hắn đột nhiên tốt với cô như vậy trong lòng cô cũng có cảm giác.

"Chuyện của anh với cô ta, tôi không rảnh rỗi quan tâm, anh tránh ra, đưa đơn ly hôn đây để tôi ký."

Cô cố vùng vẫy nhưng hắn không cho, ngược lại còn lập tức cúi người gắt gao đè chặt cô, cúi đầu dán môi xuống đôi môi non mịn của Duẫn Nặc.

Cô không biết hai người cứ thế giằng co thế này khiến hắn có bao nhiêu lửa dục, vừa nghe đến cô nói muốn ly hôn, hắn thật sự là không chịu nổi, hung hăng hôn cô.

"Ưʍ.." Duẫn Nặc hoảng sợ mở to đôi mắt, kháng cự hắn đụng vào mình, cố gắng đá hắn ra.

Nhưng lực bất tòng tâm, càng giãy dụa hắn lại càng hôn mạnh hơn, còn chủ động kéo quần áo cô xuống.

Duẫn Nặc biết chuyện không hay sắp xảy ra, giãy dụa thế nào cũng không thoát được, cô tuyệt vọng nhắm mắt, nằm ở trên bàn máy tính mà lệ ướt hoen mi.

"Tần Mạc, đồ hỗn đản.

Anh sẽ chết không được tử tế đâu" Cô vừa khóc vừa quát to: "Tôi hận anh, tôi hận anh!"

Nhưng mặc kệ cô kêu la thế nào, hắn dường như là không quan tâm, cả người đã bị dục hỏa phá tan lý trí, cả người khô nóng hận không thể thật nhanh muốn cô.

Hắn không thể hiểu nỏi chính mình tại sao lại làm như vậy không kiểm soát được.

Mỗi lần chạm vào cơ thể của cô, hắn liền phát điên muốn giữ lấy cô, hung hăng đồi lấy cô.

"Vợ à!! Anh sẽ nhẹ nhàng mà."

Hắn cúi người chế trụ đôi môi của cô, mở màn cho khúc dạo đầu.

Duẫn Nặc cả người vô lực xụi lơ, nằm trên bàn máy tính, nước mắt rơi đầy mặt.

Nhận lời cả người xụi lơ vô lực, nằm ở máy tính trên bàn, rơi lệ đầy mặt.

Tâm, nát.

Bị hắn mạnh mẽ bức bách chính mình như vậy, tâm đã nát hết cả rồi.

Cô hận hắn, hận hắn ép buộc cô, hận hắn đem toàn bộ gia sản của Lục gia hủy diệt.

Cô thề là một ngày nào đó, cô nhất định phải dẫm nát hắn, chém ắn tám mươi mốt nhát đao.

Tâm đã lạnh, cô cảm thấy không còn quan tâm đến điều gì nữa.

Nhưng đang trong lúc tình cảnh chỉ mảnh treo chuông, cửa thư phòng lại đột nhiên bị mở ra.

Bởi vì tự nhiên có người đi vào, động tác của Tần Mạc cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ra.

Đứng ở trước cửa thư phòng là Thượng Vãn Tịch, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, nghẹn ngào nói.

"Anh thật sự muốn ở trước mặt em, ngủ với cô ta hay sao?"

Ở cửa thư phòng cô ta nghe đươc Duẫn Nặc la hét, thật sự không thể nhịn được nữa mà đẩy cửa xông vào.

Duẫn Nặc khẽ nhắm mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy sự tồn tại của Thượng Vãn Tịch quả thật cũng không phải là xấu xa.

Tần Mạc tức giận nhìn Thượng Vãn Tịch.

"Ai cho cô vào đây?"

Thượng Vãn Tịch cắn môi, mắt rưng rưng, biểu tình cực bi thương.

"Tần Mạc, anh tại sao có thể như vậy? Anh làm sao có thể ở trước mặt em mà ngủ với người phụ nữ khác chứ?"

Cô ta không sợ chết đi tới, nhìn trên bàn máy tính quần áo của Duẫn Nặc không chỉnh tề, ôm hận nghẹn ngào, trừng mắt nhìn Tần Mạc.

"Cô ta cũng không muốn cho anh.

Sao anh có cố chấp như thế?"

Vốn vừa rồi việc Duẫn Nặc giãy dụa đã khiến hắn có chút khó chịu căm tức, hiện tại Thượng Vãn Tịch còn đi vào quấy rầy hắn, hắn lại càng điên tiết hơn nữa.

Không thèm chỉnh đốn lại quần áo, nâng ngón tay, không thèm nhìn lấy Vãn Tịch một cái mà quát: "Cô cút ra ngoài."

"Mạc..."

"Tôi bảo cô cút xéo đi!" Hắn lạnh giọng quát chói tai, trừng mắt nhìn Thượng Vãn Tịch, hai mắt đỏ ngầu.

Thượng Vãn Tịch bị hắn nạt nộ dọa sợ, che miệng khóc chạy ra ngoài.

Còn trên bàn Duẫn Nặc ngồi lại tử tế, mặc quần áo lại.

Cô nhảy xuống đất, xoay người rời đi, nhưng không nghĩ đến cánh tay của Tần Mạc túm được cô, bá đạo kéo ôm cô vào trong lòng.

"Anh xin lôi, anh vừa rồi thật sự không thể khống chế chính mình, anh không phải muốn ép buộc em"

"Vợ ơi, tha thứ cho hành động bồng bột của anh, sau này anh sẽ không dám như vậy nữa" Hắn đột nhiên trtaamf thấp tiếng nói, khuôn mặt có chút thống khổ làm cho Duẫn Nặc hoài nghi.

Vừa rồi hắn nổi điên như vậy, chớp mắt lại trở nên ôn nhu như thế.

Duẫn Nặc quả thực không thể lý giải được hành vi của hắn, gắng sức đẩy hắn ra.

"Anh bỏ tôi ra đi."

Sắc mặt của hắn ảm đạm.

"Anh biết anh trong lòng em đang nghĩ về anh như thế nào, nhưng quả thật trong kế hoạch đó anh thật sự không muốn cho em rời đi đâu!"

Hắn xoay người ánh mắt thâm tình cô: "Em về sau phải ngoan ngoãn ở đây làm vợ của anh, nếu em biểu hiện tốt có lẽ anh sẽ thả cho em đi ra ngoài, cho em gặp người nhà, nhưng nếu em muốn làm trái ý của anh vậy thì cả đời cũng đừng nghĩ là được gặp lại người nhà nữa."

Duẫn Nặc nghe hắn nói thế liền cười trào phúng: "Anh, ý của anh là muốn nhốt tôi à!"

"Anh chỉ là không muốn cho em rời đi thôi!"

"Vì sao?" Cô run run, lui về phía sau từng bước, tuyệt vọng nhìn hắn.

"Tần Mạc, anh làm như vậy rốt cục là vì sao? Anh không yêu tôi, hôn nhân của tôi và anh ngay từ đầu đã là một sai lầm, cho dù trước đây tôi có yêu anh, nhưng những chuyện anh đã làm với người nhà của tôi khiến cho tình cảm của tôi dành cho anh hoàn toàn cháy rụi.

Tôi muốn tránh xa anh, anh tại sao lại không chịu buông tha tôi, cứ cố ý quấn lấy tôi, anh có ý gì chứ?"

Người cô mềm nhũn vô lực ngồi trên mặt đất khóc đến thương tâm.

"Tôi đã làm gì sai? Vì sao anh cứ nhứ vậy mà muốn tra tấn tôi? Tần Mạc, anh quả thực không phải là người.

Anh không sợ bị thiên lôi đánh chết à?"

Hắn đi tới, ngồi xổm ngồi bên người nàng.

"Anh lúc trước quả thực là không có tình cảm với em.

Nhưng hiện tại, anh thực sự luyến tiếc không muốn cho em đi, cho nên về sau em phải ngoan ngoãn ở chỗ này cho anh."

Hắn nói xong, lãnh khốc đứng lên, nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Duẫn Nặc nhìn hắn bóng dáng, thân mình mềm nhũn, cả người vô lực ngã khuỵu xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.