Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 20




Vì Hoa Nguyệt Dã đến nên Nhiễm Cách đành tạm biệt khách sạn mà cô đang ở để đến ở với anh. Vì theo như anh nói, ở khách sạn một mình nguy hiểm, ở chung với anh dù nguy hiểm đến mấy cũng không bằng khách sạn.

Nhưng Nhiễm Cách lại thấy rằng anh còn "kinh khủng" hơn cả cái nguy hiểm của khách sạn.

"Honey, anh xem bộ ảnh này chụp đẹp thật đó!" Nhiễm Cách hí hửng cầm bộ ảnh vừa nhận được chạy đến cho anh coi.

Hoa Nguyệt Dã buông tài liệu xuống, anh nhận lấy xấp ảnh rồi xem.

"Í, anh không đeo kính nữa hả? Thấy rõ em không?" Nhiễm Cách phát hiện chiếc kính gọng đen thư sinh của anh biến mất, cô vẫy vẫy tay trước mặt anh.

"Lúc em sang đây, anh đã đi chữa trị mắt." Hoa Nguyệt Dã liếc cô một cái rồi xem những tấm hình đó thật kĩ.

Không được, chỗ này hở quá, chỗ này cũng hở. Ai cho phép cô dùng ánh mắt như thế để chụp hình? Con bò kia dám thân thiết với cô ấy à?

"Sao vậy?" Nhiễm Cách thấy sắc mặt anh không tốt, cô nhíu mày, "Ảnh tệ lắm sao?"

"Không có." Hoa Nguyệt Dã đứng dậy ôm eo cô, "Chỉ là sau này đừng dùng ánh mắt như vậy để chụp hình. Ăn trưa thôi."

"???" Thế ánh mắt thế nào mới bình thường?

Nhiễm Cách ngẩn ngơ nhìn anh dắt tay đi. Cô chợt nghĩ, nếu như trước khi cô trọng sinh mà biết anh thích cô nhiều như vậy liệu cô có động lòng không?

Nhưng cô biết chắc rằng không thể nào. Bởi vì lúc đó cô chỉ có Mặc Vô Kỳ trong lòng, mối tình đầu luôn luôn để lại trong lòng ấn tượng sâu đậm nhất mà.

Hoa Nguyệt Dã thấy cô ngẩn người liền hỏi:

"Sao vậy?"

Nhiễm Cách hoàn hồn, cô lắc đầu, "Không có gì."

Hoa Phong đang nằm trên sofa chơi game thì thấy hai người dắt tay nhau xuống. Hắn nghĩ thầm, Boss bọn họ đang tình tứ với chị dâu này, bọn FA trên thế giới đến đây mà xem, đến đây mà xem!!

"Boss, chị dâu."

Hoa Nguyệt Dã gật đầu.

Đúng lúc đó Hoa Mỹ đeo tạp dề từ bếp bước ra, hắn vuốt vuốt mái tóc nâu đỏ của mình, khoé miệng khẽ nhếch.

"Boss, tôi đã hoàn thành."

Nhiễm Cách ngạc nhiên, "Anh nấu ăn sao?"

Hoa Mỹ đắc ý vung tay, "Đương nhiên, rất ngon đó nhá."

Hoa Tuyệt hình như vừa mới đi đâu về, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Ánh mắt không cảm xúc của hắn khẽ lướt qua Nhiễm Cách rồi lại nhìn tay Hoa Nguyệt Dã đang nắm lấy cô.

"Boss, bên kia chưa có động tĩnh gì."

Hoa Nguyệt Dã gật đầu, anh quay sang hỏi Nhiễm Cách:

"Đồ ăn của Hoa Mỹ làm cũng không tồi."

Hoa Mỹ tự tin nói, "Đó là đương nhiên. Tôi đã làm đầu bếp riêng của Boss hơn mười năm rồi đấy nhá."

"Mười năm sao?" Nhiễm Cách ngạc nhiên, cô theo Hoa Nguyệt Dã tới phòng ăn.

Căn phòng sơn nền trắng, tao nhã lại đơn giản. Bếp được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, các món ăn Trung Quốc được bày ra trên bàn trông rất ngon miệng.

Hoa Phong vừa ôm máy game vừa nhảy phốc vào chỗ ngồi, hắn cười hí hửng, "Lát nữa ăn xong chị dâu chơi game với em nhé. Không ngờ chị dâu lại là cao thủ đấy."

Nhiễm Cách cười cười không nói. Cô ngồi xuống kế Hoa Nguyệt Dã. Đối diện là ba người Hoa Phong, Hoa Mỹ, Hoa Tuyệt.

Cô nghĩ, mấy người này là người thân cận của anh, mà cô lại chưa quen biết họ lâu nên ít nói hơn. Nhiễm Cách thầm đánh giá họ.

Hoa Phong còn hơi trẻ con, tính tình hoạt bát.

Hoa Mỹ lại giống như các siêu sao nổi tiếng ngày nay, tính tình vài phần giống Nhiễm Minh Ngôn anh cô.

Hoa Tuyệt lạnh lùng, trầm tính, nhưng được một khuôn mặt rất nam tính, tuấn tú.

Hoa Nguyệt Dã nhà mình... Ách! Đang suy nghĩ thì ánh mắt cô lơ đãng lướt qua anh. Bắt gặp Hoa Nguyệt Dã cũng đang nhìn mình. Ánh mắt sâu thẳm như đại dương như muốn hút cô vào trong, Nhiễm Cách giật mình quay sang gắp miếng trứng chiên bỏ vào miệng.

"Ừm... Các anh là họ hàng của Nguyệt Dã sao?"

Hoa Phong đang nhồm nhoàm nhai đồ ăn nên không tiện trả lời. Hoa Mỹ đang bóc tôm nghe thấy thế mỉm cười:

"Cũng không hẳn là vậy. Chúng tôi được ngài Sở (cha của Nguyệt Dã) đưa về để đi theo học tập và bảo vệ Boss. Mà Boss lại lấy họ Hoa để che mắt người ngoài nên chúng tôi cũng lấy họ Hoa.

Tên chúng tôi lại là do Sở phu nhân lấy lại từ một bài hát mà ngài ấy thích, trong đó có gió, hoa, tuyết, trăng.

Hoa Phong chính là gió.

Hoa Mỹ tôi là hoa, bởi vì đẹp như hoa..."

Đang nói thì Hoa Phong đã đập bàn một cái, hắn khinh bỉ, "Bớt tự mãn."

Nhiễm Cách nhoẻn miệng cười, "Vậy Hoa Tuyệt là tuyết bởi vì lạnh lùng, tuyệt tình như tuyết sao?"

Hoa Phong gật đầu như gà mổ thóc, "Chị dâu thật thông minh."

"Hoa Nguyệt Dã là trăng? Soi sáng cho các anh sao?" Nhiễm Cách trêu đùa.

Hoa Nguyệt Dã ở bên cạnh nghe vậy thì dừng tay đang gỡ xương cá. Anh bình tĩnh nói:

"Anh chỉ soi sáng cho em."

Mọi người: "..."

Hoa Mỹ cười gượng, "Ăn cơm, ăn cơm đi." Không ăn bả nữa, A Di Đà Phật.

Hoa Nguyệt Dã gỡ xương cá cho Nhiễm Cách, ánh mắt rất chăm chú như thể làm việc gì đó quan trọng. Mà Nhiễm Cách lại vô tư ăn hết đống cá đó như đó là lẽ đương nhiên.

Ba tên trước mặt hết nhìn nhau lại nhìn chỗ thịt ngon nhất trên con cá đã bị Boss dành hết cho chị dâu thì không khỏi bất mãn.

Bây giờ trong đầu Hoa Phong chỉ có một câu nói:

"Món nào ngon nhất? Đương nhiên là phần thân cá.

Món nào dở nhất? Đương nhiên là bả chó!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.