Mỗi câu mỗi chữ của cô giống như mũi dao sắc nhọn liên tục rạch vào tim anh những nhát thật sâu khiến máu chảy đầm đìa, đau đến không thở nổi.
Phương Linh hai tay đã sớm cuộn chặt lại, ép bản thân không được mềm lòng. Chỉ còn một chút nữa thôi đoạn tình cảm ngắn ngủi này sẽ chấm dứt, cô sẽ không còn là vật cản, là khắc tinh của anh nữa.
Cuộc sống của bọn họ sẽ quay về quỹ đạo ban đầu, anh tiếp tục tỏa sáng, còn cô thì vẫn sẽ mãi là hạt cát nhỏ bé chỉ có thể ngước nhìn anh chứ không thể chạm vào.
"Bạch Tử Hàn, chúng ta dừng lại thôi."
"Vì sao?" Bạch Tử Hàn gằn giọng hỏi, tay anh ghì chặt lưng cô như muốn bóp nát cô trong khoảnh khắc.
"Vì sao cái gì? Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn tiếp tục yêu đương với tôi sao?"
"Vì sao lại làm như vậy?" Bạch Tử Hàn nghiến răng nói ra từng chữ.
"Vì tôi muốn kết thúc tất cả, muốn kiếm một cái cớ hoàn hảo để có thể chia tay anh, nhưng với bản tính của cô Lâm thì chắc chắn chuyện này sẽ không giữ được lâu chi bằng để tôi tự nói cho anh." Phương Linh thản nhiên nói.
Dứt lời cô chỉ cảm thấy lưng mình bị anh bóp chặt, cô đã nói đến mức này rồi mà anh vẫn không chịu buông cô ra.
"Em nói dối."
Phương Linh không biết vẻ mặt lúc này của anh như thế nào, nhưng giọng nói lại rét lạnh khiến nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm xuống rất mạnh. Ở trong lòng Bạch Tử Hàn cô không còn cảm thấy ấm áp như mọi lần nữa, chỉ cảm thấy một loại áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở.
"Bạch Tử Hàn, tôi sắp cưới rồi." Phương Linh lạnh lùng buông một câu, tuyệt tình thì tuyệt tình đến cùng đi.
Trong giây phút ngắn ngủi lưng cô đập mạnh vào tường, hơi thở bỗng trở nên khó khăn. Bạch Tử Hàn vậy mà bóp cổ cô, vẻ mặt anh lúc này giống như thần chết có thể tước đoạt mạng sống của cô bất cứ lúc nào, mắt anh hằn tia máu như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Đây là Bạch Tử Hàn mà cô không hề quen biết.
Lâm Tuyết Ý với tâm trạng đang hóng chuyện vui thấy hành động này của Bạch Tử Hàn cũng vô cùng kinh ngạc. Cô ta vội đóng cửa phòng bệnh lại, nếu để người khác nhìn thấy hình tượng của Bạch Tử Hàn sẽ bị hủy hoại mất. Cô ta cũng không ngờ Bạch Tử Hàn lúc tức giận lại đáng sợ như vậy.
"Mấy ngày qua là gì? Là trò đùa thôi sao?" Bạch Tử Hàn gằn giọng nói, lực tay trên cổ cô không hề buông lỏng.
Phương Linh chỉ cảm thấy hơi thở ngày một khó khăn, nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên đến vô tình.
"Anh....nghĩ thế nào thì là vậy đi, tôi...cũng cảm thấy áy náy vì đã lừa dối anh, thế nên....lần đầu tiên của tôi sẽ tặng cho anh coi như đền bù...." Phương Linh vừa dứt lời chỉ thấy cổ mình bị anh thít chặt hơn khiến cô không thể thốt được lời nào nữa.
"Tôi không nghĩ cô là người như vậy đấy."
Phương Linh chỉ cảm thấy hơi thở mình ngày một yếu ớt. Cô không sợ cái chết, chỉ là không ngờ sẽ chết trong tay anh mà thôi.
Khi Phương Linh cho rằng bản thân sẽ thật sự chết trong tay anh thì hơi thở bỗng trở lại với cô, Bạch Tử Hàn hất mạnh cô xuống đất rồi đấm mạnh vào tường.
"Tử Hàn, anh điên rồi sao?" Lâm Tuyết Ý thấy hành động này của anh liền hét lên một tiếng, anh chỉ vừa mới hồi phục một chút, vết thương cũng chưa hoàn toàn liền lại vậy mà lại dám đấm vào tường, trên tường còn lưu lại vài vệt máu.
Cô ta chạy đến chỗ Bạch Tử Hàn, muốn xem vết thương trên tay anh, nhưng lại bị anh hất ra.
"Cô cút ra ngoài."
"Để em xem vết thương của anh thế nào?" Lâm Tuyết Ý vẫn kiên trì muốn xem vết thương trên tay Bạch Tử Hàn.
Bạch Tử Hàn tặng cho cô ta ánh mắt sắc như dao, lạnh đến run người.
"Lập tức cút khỏi."
Lâm Tuyết Ý thật sự bị dọa sợ, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn Phương Linh và Bạch Tử Hàn, không khí đặc biệt yên ắng, thậm chí có thể nghe thấu hơi thở trầm đục của Bạch Tử Hàn.
Phương Linh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên đất, cố nén tiếng ho khan, nhịn đến gương mặt đỏ bừng.
Bạch Tử Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh cô, anh quỳ một chân xuống.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn vào mắt anh.
"Tôi cảm nhận được tình yêu của em, tôi có thể khẳng định là em thật lòng yêu tôi, nhưng tại sao? Tại sao lại muốn kết hôn với người khác?" Giọng của Bạch Tử Hàn đã kìm nén hơn lúc nãy rất nhiều, có trời mới biết anh đang phải kiềm chế đến thế nào mà không nổi điên mà pha tan chỗ này.
"Bạch Tử Hàn, tôi thừa nhận bản thân đã từng rung động với anh, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Tôi cũng đã lầm tưởng bản thân mình yêu anh, nhưng tôi sai rồi, tôi đối với anh chỉ là sự rung động nhất thời. Rất xin lỗi vì đã nhận ra điều này hơi muộn, cũng cảm ơn anh đã thật lòng yêu tôi. Việc tôi sẽ kết hôn là thật, cuối tháng này chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ, nếu có thể...." Phương Linh nói dối không chút ngượng miệng, còn vô cùng trơn tru. Nhưng không một ai biết được lúc này cô đau đớn đến thế nào, trái tim như bị bóp nghẹn.
"Chú rể là ai?" Bạch Tử Hàn đột nhiên ngắt lời cô.
Phương Linh không chút do dự thốt ra cái tên " Tuấn Kiệt ".
Bạch Tử Hàn cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là băng giá.
"Quả nhiên là hắn ta. Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ có chữ thua, nhưng ngày hôm nay tôi thua rồi, thua trong tay em rồi." Bạch Tử Hàn cười lớn, cười tới mức hai mắt đã đỏ lên.
Phương Linh bấu chặt tay không cho phép bản thân được khóc dù lúc này cô rất rất muốn khóc, muốn ôm anh khóc thật lớn và nói với anh rằng anh không thua, người thua mới là em, người thảm hại nhất mới là em.
"Bạch Tử Hàn, anh xứng đáng với người tốt hơn tôi." Phương Linh không nhịn được thốt một câu thật lòng.
Bạch Tử Hàn buông cằm cô ra, cúi đầu xuống nhỏ giọng lẩm bẩm
"Nhưng người tôi yêu chỉ có em mà thôi."
Trên nền gạch lạnh lẽo bỗng rơi xuống một giọt nước.
Anh đang khóc sao? Đừng như vậy được không, em sắp không trụ được rồi.
"Tôi đã đặt vé máy bay rồi, ba tiếng nữa sẽ bay. Tạm biệt anh." Phương Linh vội đứng dậy, cô không muốn ở lại đấy thêm một phút nào nữa, cô sợ mình sẽ buông vũ khí đầu hàng, bỏ mặc tất cả mà ở lại bên cạnh anh mất.
Lúc Phương Linh chuẩn bị mở cửa thì lưng cô liền chạm vào lồng ngực vững chắc.
Bạch Tử Hàn đã ôm cô lại.
"Đừng đi được không, cũng đừng kết hôn. Chẳng phải em đã rung động với anh còn gì, chỉ cần một thời gian nữa thôi em nhất định sẽ yêu anh, anh nhất định sẽ khiến em yêu anh." Bạch Tử Hàn thì thầm bên tai cô, giống như đang cầu xin.
"Được" Phương Linh lập tức đáp lại.
Bạch Tử Hàn vui mừng xoay người cô lại.
"Em nói thật sao?"
"Nếu là người khác họ sẽ nó vậy, còn tôi thì không. Bạch Tử Hàn, nhìn anh lúc này thật sự hèn mọn biết bao, nếu tôi đăng chuyện này lên mạng không biết có bao nhiêu người vào cười nhạo anh, đường đường là người nổi tiếng mà lại phải đi cầu xin tình yêu từ một cô gái bình thường như tôi chậc chậc." Phương Linh nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói cũng ngập tràn khinh bỉ.
Bạch Tử Hàn cuộn chặt tay khiến gân xanh nổi lên chằng chịt, cả cuộc đời anh chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, người đó lại còn là người mà anh yêu.
Đây là không phải là Phương Linh, cô gái ngây thơ, trong sáng, hiểu chuyện, càng không phải là cô gái mà anh yêu.
"Trước khi tôi nổi điên mà giết chết cô thì lập từ cút khỏi đây."
Phương Linh kéo cửa ra, trước khi rời đi để lại một câu
"Không hẹn gặp lại."
Bạch Tử Hàn "Không hẹn gặp lại."
Phương Linh đóng cửa, cánh cửa phía sau lưng cô liền vang lên một tiếng rầm thật lớn.
Cô nhắm chặt mắt, để nước mắt mặc sức rơi xuống, cô không kìm nén được nữa rồi.
"Dù sao cũng cảm ơn cô đã rời khỏi anh ấy, tôi nhất định sẽ thay cô chăm sóc anh ấy thật tốt." Lâm Tuyết Ý vẫn luôn đứng ở bên ngoài, thấy Phương Linh đi ra thì lập tức lại gần.
"Cảm ơn cô." Phương Linh lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói.
"Tôi không biết lí do cô vô tình như vậy để làm gì, nhưng tôi biết cô là thật lòng yêu anh ấy. Đêm hôm đó chúng tôi không hề làm gì cả, dù sao tôi cũng không phải dạng người nhân lúc người ta khó khăn mà lợi dụng."
Phương Linh cúi đầu chào cô ta một cái rồi quay người rời đi, để lại nơi hành lang dài dằng dặc một bóng lưng nhỏ bé đầy cô độc.
Chuyến bay từ Bắc Kinh về Việt Nam cất cánh, tất cả nhưng gì cô mang theo đều sẽ mang về chỉ có duy nhất trái tim của cô là nằm lại nơi đây, nơi có người mà cô đã làm tổn thương triệt để.
Bạch Tử Hàn đứng trong phòng bệnh, xung quanh anh là một đống đổ nát do chính anh làm ra.
Trong cuộc đời anh sẽ mãi mãi không còn cái tên Phương Linh xuất hiện nữa.