Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 812: Anh Định Sống Trong Nhà Tôi Sao




An Mạch cảm thấy có sự tiếc nuối và bất bình trong giọng điệu của Thịnh Lan.

Trái tim An Mạch không khỏi đau, hắn vươn tay ấn mu bàn tay cô ấy rồi nói nhỏ: “Cho dù như vậy, cô vẫn chọn anh ta?”

“Chọn anh ta? Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Thịnh Lan cảm thấy có chút buồn cười: ‘Anh nghĩ rằng tôi sẽ ở cùng anh ta sao? Quên đi, tôi không muốn lại bị đám người hâm mộ của anh ta mảng mỏ trên khắp các trang mạng xã hội đâu”

“Vi tôi?” Hắn mím môi, cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn chỉ quan tâm đến bản thân mình mà chưa bao giờ nghĩ đến việc cô ấy sẽ phải chịu áp lực gì.

Thịnh Lan lắc đầu: “Ban đầu có lẽ rất đơn giản, anh chỉ cảm thấy có thể đến gần tôi giống như người phàm chạm vào các vì sao.

Sau này tôi mới biết rằng cái giá để người phàm chạm vào các vì sao thường rất đắt.

Những lời lăng mạ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi”

“.” An Mạch im lặng, hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng ý thích bất chợt của mình lại gây ra tổn hại lớn như vậy cho người khác ‘Sau một vòng của trò chơi, Thịnh Lan nói lời tạm biệt với Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh, cô ấy thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.

An Mạch cứng đờ người ngồi trên ghế đẩu một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi theo cô ấ.

Ngoài trời mưa nhẹ rơi khiến cho không khí xung quanh có mùi hanh của đất.

“Để tôi đưa cô về” An Mạch nói đồng thời cởi áo khoác của mình ra và che lên cho cô ấy.

“Tôi sẽ về bằng xe buýt, anh có thể đưa tôi đến bến xe phía trước”

“Thực ra, tôi không muốn thảo luận với cô.

Hắn ôm cô ấy vào ngực, đồng thời quấn cô ấy trong áo khoác của mình một cách cẩn thận nhất Bóng tối đột ngột ập tới trước mắt khiến Thịnh Lan có chút khó chịu nhưng cô ấy sớm biết rằng vùng vấy lúc này là vô ích, trốn trong vòng tay của hắn cũng không có gì sai, thay vào đó cô cảm thấy rằng như vậy cũng khá tuyệt.

Sau khi lên xe, An Mạch toàn thân ướt sũng nhưng Thịnh Lan lại không dính một giọt nước mưa nào.

“Cái đó…dù sao thì cũng cảm ơn anh” Thịnh Lan xấu hổ lấy khăn giấy ra giúp hắn lau khô nước trên trán “Nhà cô có dư đồ ngủ không?”

“Có, nhưng có lẽ anh không mặc vừa nó” Cô ấy trả lời trong tiềm thức, một lúc sau mới nhận ra ý của anh.

“Anh định sống trong nhà tôi sao?”

Thịnh Lan ngạc nhiên hỏi hẳn.

“Không.

Tôi phải nhanh chóng trở về nhưng mưa quá lớn, nếu đi thì cũng phải mất ít nhất hai giờ, đồng thời hôm nay tôi lại không mang theo tài xế: Thịnh Lan muốn nói rằng hẳn có thể tìm một khách sạn nào đó để ở tạm nhưng sau đó nghĩ đến việc hẳn đã đưa mình về nhà và còn che mưa cho mình.

Nếu để hẳn ở khách sạn thì cô ấy cảm thấy mình khá vô ơn.

Thịnh Lan cuối cùng không nói gì.

An Mạch lái xe đến bãi đậu xe dưới lầu của nhà Thịnh Lan, hai người từ thang máy lầu một đi lên, lúc này trời cũng đã ngớt mưa.

“Lúc trước tôi chưa từng thấy cô đi thang máy” An Mạch nói “A, bởi vì nếu chỉ có một mình, tôi sẽ cảm thấy rất ngột ngạt” Thịnh Lan cười và nói “Cho nên tôi luôn không thích đi thang máy, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm dù sao thì tôi cũng tập thể dục luôn”

An Mạch nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp.

Lẽ nào là chứng sợ không gian kín.

Hắn thực sự không ngờ rằng người ngây thơ và rạng rỡ như cô ấy cũng sẽ mang một gánh nặng tâm lý.

Thịnh Lan mở cửa sau đó bật đèn và nói: “Cuối hành lang là phòng tắm.

Anh đi tắm trước đi, tôi đi tìm cho anh bộ đồ ngủ, tôi nhớ đã từng mua một bộ đồ Totoro quá khổ” Thịnh Lan lảm nhảm bước vào phòng ngủ.

An Mạch nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cảm thấy không chân thực như thể Thịnh Lan là cô vợ nhỏ của hẳn.

Hắn không khỏi nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu có thể gặp cô ấy ở kiếp sau thì đúng là một chuyện tốt.

Những suy nghĩ này xuất hiện cùng nhau khiến nụ cười của hắn dần biến mất.

Hắn không thể tham lam những ấm áp này, nếu không cô ấy sẽ bị bóp chết bất cứ lúc nào, cô ấy sẽ chết đồng.

nghĩa với việc hắn sẽ phải chịu một nổi đau sâu thắm hơn hiện tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.