Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 797: Trách Nhiệm Của Anh Là Đẹp Trai Đêm




Ngọc Linh thu mình vào vòng tay của Chu Hoàng Anh, giống như một con thú nhỏ, đôi mắt lìm dim nhàn nhã ăn đồ ăn vặt.

Tiếng báo cuộc gọi đến từ Zalo vang lên, cô lau tay, với lấy điện thoại di động, cất tiếng nói: “Ủa, Quan Thịnh, gọi tôi có việc gì không?”

“Không ai tìm được cô, vì thế thư mời tới dự lễ trao giải đã được gửi tới chỗ tôi.

Cô sẽ không quên kênh live stream của cô là để làm gì đấy chứ?”

“Ai chà, tôi thực sự đã quên mất đấy Nghe vậy, An Mạch thực không biết phải nói gì nữa Ngọc Linh ngượng ngùng cười cười: “Thực xin lỗi, anh mang nó tới chỗ tôi, hay là chúng ta cứ gặp mặt trực tiếp tại buổi lễ là được: “Để tôi gửi địa chỉ buổi lễ cho cô, chúng ta gặp nhau tại đó đi”

“Tốt quát”

Địa chỉ mà An Mạch gửi đến là ở một khách sạn năm sao.

Thời gian là vào 1h30 chiều, không yêu cầu ăn mặc, đồ cosplay hay trang phục hàng ngày đều không vấn đề gì.

Ngọc Linh ngay lập tức.

bổ sung thêm cảnh những con quái vật và các bóng ma thể hiện sức mạnh siêu nhiên của chúng, sau đó … nhếch mép cười thỏa mãn.

Cô sẽ không tới đó nếu không có mấy chữ “đứng hạng nhất” trong thư mời do An Mạch chụp.

“Em đã không phát sóng trong một thời gian dài, thực sự không dễ dàng để có thể giành được vị trí đầu tiên” Ngọc Linh ngáp dài và ngã vào vòng tay của Chu Hoàng Anh: “Ngày mai anh nhớ gọi em đấy”

“Đồng ý”

Chu Hoàng Anh khẽ vén những sợi tóc đang lòa xòa phía mang tai của cô.

“Chúc ngủ ngon” Anh dịu dàng nói.

Ngọc Linh cong người trong vòng tay anh và buông đồ ăn ra.

Có một điểm rất đúng, đó là cánh tay của Chu Hoàng Anh thoải mái hơn nhiều so với giường.

Ngày hôm sau Ngọc Linh được Chu Hoàng Anh đánh thức lúc mười giờ sáng.

Sau khi tỉnh dậy, cô ngồi trên ghế sofa với quần áo vương vãi xung quanh và chiếc chăn bông bị đá văng xa vài mét.

Thứ cô giữ bên mình là một bộ quần áo có phần nghiêm túc, “Anh ơi, em nghĩ chúng ta cần một người giúp việc” Cô nhìn đống quần áo hỗn độn mà gãi lông mày.

“Không thì sớm muộn chúng ta cũng sống trong đống rác mất thôi”

“Hôm nay sẽ có người đến dọn” Chu Hoàng Anh từ trong bếp nói vọng ra.

“Ngày mai thì sao?”

“Về sau họ sẽ tới cách ngày.

Sống thế giới hai người không tốt à?” Chu Hoàng Anh bưng bữa sáng nóng hổi đặt lên bàn, Đương nhiên là không có gì không tốt cả.

Cô đang nghĩ đến việc ở lại với anh, bất kể ngoài kia có xảy ra chuyện xấu tốt gì cũng không liên quan tới hai người, sau đó cùng nhau sống lăng lẽ bình an hết cuộc đời này.

Thay quần áo xong, Ngọc Linh ngồi vào bàn ăn, nuốt liên tiếp hai cái bánh bao: “Ngon quái”

“Chà, vậy để khi nào anh thử làm xem sao”

Chu Hoàng Anh đang cầm điện thoại, có vẻ như đang tìm công thức làm bánh bao.

“Anh có dự định trở thành một đầu bếp gia đình thực thụ hả?”

Câu nói này của Ngọc Linh vốn là nói đùa, nhưng khi vừa dứt lời thì tự bản thân lại cảm thấy có chút chua xót Một người có địa vị cao như Chu Hoàng Anh trong nháy mắt đã từ bỏ mọi thứ, bây giờ còn phải nấu cơm cho cô.

Nghĩ lại những ngày qua, mặc dù là cô giúp đỡ anh, nhưng thực tế Chu Hoàng anh cũng không hề nhàn rồi.

Chuyện lớn nhỏ trong nhà, đều là hai người cùng nhau hoàn thành.

Cô đặt đũa xuống, đi tới chỗ anh, bất ngờ ôm chặt lấy người đàn ông vẫn đang mải mê nghiên cứu công thức: “Chu Hoàng Anh, anh thật là …” Chu Hoàng Anh dừng lại, đưa tay xoa đầu cô mấy cái, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu công thức nấu ăn: “Ngoan nào, đi ăn cơm đi”

“Em không phải trẻ con!”

“Nhưng em lại là người bạn nhỏ của anh.

Ăn xong, anh đưa em đi nhà trẻ”

Ngọc Linh bật cười hôn lên má anh: “Anh bây giờ đúng là siêu hấp dẫn rồi.

À, sau này em có trách nhiệm kiếm tiền và phụ giúp gia đình, còn anh có trách nhiệm phải thật đẹp trai.”

Nếu anh xinh đẹp như một bông hoa, cô không sợ anh sẽ bị một con ong mật khác cướp đi hay sao?

Quên đi, cô không cần quan tâm đến điều đó, anh chính là sự phòng thủ vững chắc nhất rồi “Ăn nhanh đi nào!” Anh dịu dàng nói.

Đã gần mười một giờ sau bữa ăn, bữa sáng của hai người đã vô tình biến thành bữa trưa.

Sau khi hai người vội vàng ra khỏi nhà, Chu Hoàng Anh lái xe đến thẳng khách sạn Đứng trước cửa khách sạn, Ngọc Linh ngây người nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe, ánh mắt có vẻ chờ đợi.

“Anh không lên với em sao?”

“Anh sẽ đến siêu thị gần đây để mua một vài thứ: “Vậy cũng được” Cô tặng anh một chiếc hôn gió, quay người chạy về phía tòa nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.