Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 787: Đừng Xuất Hiện Trước Mặt Tôi Nữa




“Tôi có thể rời khỏi đây ngay bây giò “Đúng rồi.

Tôi đã cứu được người của cô, đương nhiên cô có thể đi rồi, vốn dĩ lợi dụng tôi cũng chỉ vì mục đích này mà thôi.

Cô còn lấy đi nụ hôn đầu của tôi, bất kể tình cảm của tôi.

Hồng Hoàng, cô vô lý làm theo ý mình cũng phải có giới hạn chứ”

Mạc Vinh Thành là đang tức giận ư?

Hồng Hoàng sững sờ một lúc khi nghĩ đến những gì viên sĩ quan nói trước đó, sau đó thái độ của cô càng trở nên cứng rằn hơn: “Là do hai bên tình nguyện thôi.

Đoạt nụ hôn đầu của anh ư?

Nếu không phải anh cố tình đùa giỡn tôi, chuyện đó sẽ xảy ra sao? Tôi vô pháp vô thiên, đối xử không tốt với anh, nhưng thật ra vẫn bị anh không chế.

Nếu anh cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ”

“Hai bên tình nguyện ư? Cô đúng là máu lạnh”

“Vậy thủ trưởng đến tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì vậy?” Hồng Hoàng không muốn tiếp tục nói về đề tài này.

“Không có chuyện gì, người mà cô muốn cứu, đã được cứu về rồi”

Mạc Vinh Thành giơ tay day day lông mày: “Tôi không nghĩ là cô sẽ quan tâm nhưng hai đêm nay tôi đều thức để chỉ huy, không lề chợp mắt.

Bây giờ cô đã có thế mang người của cô đi rồi Vết thương của cô xem ra cũng đã ổn, không còn nghiêm trọng.

Lần tới, gặp phải chuyện thế này đừng đến tìm tôi nữa: Hồng Hoàng mấp máy môi.

Cảm ơn và xin lỗi, cô đều chưa nói ra được, cuối cùng lại chỉ buông một chữ: “Được”

“Con người cô, thực sự lạnh lùng vậy ư?”

Giọng Mạc Vinh Thành có chút khàn khàn: “Tôi đã làm nhiều như vậy vì cô, nhưng cô cũng chỉ có thể đáp lại tôi một tiếng “Được” thôi ư?”

“… Tôi không giỏi thế hiện cảm xúc.

Nếu anh muốn nghe thêm gì đó, thì cảm ơn và xin lỗi là những điều duy nhất tôi muốn nói và có thể nói với anh”

Mạc Vinh Thành bước về phía trước, dừng lại ngay trước mặt Hồng Hoàng, Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cúi xuống, đưa tay sờ nhẹ lên môi cô.

“Dù sao, cô đã nói cô vẫn luôn như vậy đúng không? Cùng một người.

dù một lần hay nhiều lần thì chắc cũng không ảnh hưởng gì nhỉ?

“Anh…”

“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”

Tay anh rơi xuống má cô một cách lạnh lùng, thô bạo, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Tôi phải kiềm chế cảm xúc.

Chính vì cô mà tôi hết lần này đến lần khác phá lệ, không tuân theo kế hoạch của mình.

Việc gì tôi có thể làm cho cô, cũng đã làm hết rồi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa”

“Được”

Hồng Hoàng trầm mặc nói, vốn nghĩ răng mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng cô không thế ngờ được những gì diễn ra ngay sau đó.

Nụ hồn của anh giống như núi lửa phun trào, như sóng thần cuồn cuộn.

Anh vốn không có kỹ năng gì, chỉ biết ghì lấy cô thật chặt, hôn cô một cách bừa bãi, mang theo dấu vết của sự tức giận.

Hồng Hoàng đưa tay định đẩy anh ra nhưng bị giữ lại, cô nhìn chăm chăm vào anh một cách hung dữ, nhưng Mạc Vinh Thành cố ý không hề.

mở mắt.

Hai hàng lông mi của anh khế run run, rõ ràng trong lòng đang vô cùng căng thẳng.

Một người không nói đạo lý, có thể thành động theo ý mình như anh ta mà lại có lúc căng thẳng sao?

Trong vô thức, Hồng Hoàng vô cùng sửng sốt.

“Với người khác cô cũng như vậy sao?” Anh đột ngột buông tay, lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

“Không có biểu hiện gì, không có phản ứng gì, trong hoàn cảnh nào cũng bình tĩnh đến kinh khủng.

Hồng Hoàng, có những việc, không phải có thể dùng tay mà dễ dàng xóa đi được”

Mạc Vinh Thành thở hổn hến, hai mắt đỏ ngầu.

Hồng Hoàng luôn cảm thấy trong lòng có điều gì đó đang sụp đổ một cách lặng lẽ.

Cô cụp mắt xuống cố gắng phủ nhận: “Không phải, tôi không phải đều sẽ như vậy với tất cả mọi người”

“Vậy ư? Vậy tại sao?”

“Tôi đối với anh sẽ lạnh lùng tàn nhẫn hơn so với người khác.

Một là bởi vì anh là sếp của tôi, hai là bởi vì anh đối với tôi rất tốt mà tôi không có khả năng báo đáp, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ mình bình tĩnh”

Cô thở dài: “Thật ra tôi không lợi dụng anh, thủ trưởng.

Tôi chỉ đang dựa dẫm ỷ lại vào sự giúp đỡ của anh quá nhiều”

Đôi mày cau có của Mạc Vinh Thành chậm rãi giãn ra: “Ngạo kiều?”

“Hả?”

“Cô là một kẻ ngạo kiểu”

Hồng Hoàng cau mày: “Ngạo kiều là gì?”

“Không có chuyện gì, nói cho cô biết, cô không cần phải đi” Tâm trạng của Mạc Vinh Thành lập tức có vẻ cải thiện, anh cởi cúc áo khoác rồi hất tay, tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha do cô dọn sẵn, cầm lên chiếc cốc để sẵn trên mặt bàn.

Hôn Hôn gián tiếp.

Anh ấy không vội vàng muốn đuổi cô đi.

Hồng Hoàng không biết mình nên làm gì bây giờ.

Cô đưa tay ra muốn kéo anh dậy nhưng bởi vì đối phương không dễ xử lý, cô chỉ có thể nén giận: “Ý anh là gï? Mạc Vinh Thành, anh hãy nói rõ ràng ra đi”

“Tôi chỉ định giữ cô lại để cùng nhau phát triển mối quan hệ mà thôi.

Cô cũng nên biết rằng, nếu không có sự chấp thuận của tôi, cô cùng đội của cô không thể rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.