Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 749: Muốn Sống Hay Là…




Trần Tuấn Anh gật đầu: “Được lảm, em tốt bụng thì biến thành kẻ xấu, em quan tâm anh là em không đúng chứ gì?”

“Không một, hơn nữa đáng giá.

Cậu nếu như muốn đi làm nhiệm vụ thì trước hãy qua ải quân y đi đã.

Nếu không thì ở lại đây trông coi cho tốt”

Chu Hoàng Anh đem văn kiện trong tay ấn vào trước ngực anh ta.

“Em như thế này là vì ai cơ chứ? Còn không phải là vì anh hay sao đồ khốn vô lương tâm khốn kiếp kia.

Ngày nào cũng chỉ biết Lâm Ngọc Linh, sao anh không biết cho em một chút chứ?” Trần Tuấn Anh buồn bực giậm chân ở sau lưng anh, khàn giọng hầm hừ.

Quân nhân chung quanh không hẹn mà cùng phá ra cười lên.

Đây cũng chỉ có thể là đội trưởng Trần Tuấn Anh nói thôi Nếu đổi lại là người khác, chỉ e sớm đã bị Thủ trưởng Chu Hoàng Anh cho đi đời, sau đó kéo đi hỏa táng, có khi đến xương cũng chẳng còn dư lại Đi vào bên trong nhà.

Chu Hoàng Anh cầm lấy điện thoại ra, bấm một mã số.

“Thủ trưởng”

“Linh, Lâm Ngọc Huy có tin tức gì hay không?”

“Tạm thời không có, cậu ta vô cùng khôn khéo tránh được từng cái máy quay camera giám sát.

Hơn nữa luôn có thể thoát khi đuổi bắt của chỉ đội.

Tôi rất nghỉ ngờ là có người hướng dẫn từ xa cho cậu ấy” Linh phân tích xong dừng một chút, lại nói tiếp: “Nói không chừng chính là cô Ngọc Linh”

“Tránh được từng cái camera một?”

“Đúng vậy, tôi tìm được khoảng chừng hơn bốn trăm người, chúng tôi cùng lúc xem camera giám sát, nhưng không có phát hiện tung tích của cậu ấy”

Chu Hoàng Anh đưa tay lên bóp nhẹ giữa chân mày.

Lâm Ngọc Huy rời khỏi quân khu không phải đại sự gì.

Cậu ta mang một người đi cũng không phải chuyện lớn, cứ coi như cậu ta là thật bị chọc tức đến bỏ nhà ra đi.

Với tố chất thân thể bây giờ của Lâm Ngọc Huy, cơ bản không sợ phiền toái nếu chỉ tầm hai mươi người trở xuống tới kiếm chuyện.

Nhưng trước khi đi cậu ta mang theo súng Hơn nữa còn là cố ý mang súng đi.

“Bất kể như thế nào, khuếch trương phạm vi lớn hơn nữa, tăng thêm tốc độ hơn nữa, nhất định phải tìm được cậu ta!”

“Dại Vậy, tìm được… Là phải còn sống hay là “Sống, thiếu một sợi tóc, thì cậu tự nổ súng kết liễu mình đi”

“Dạt Cúp điện thoại.

Chu Hoàng Anh mệt mỏi ngã vào ghế sa lon.

Là Lâm Ngọc Linh nói cho Lâm Ngọc Huy rời khu nhập ngũ, lại còn mang theo một khẩu súng nữa hay sao? Cô cần súng làm gÌ? Giết mình? Báo thù cho mẹ? Chu Hoàng Anh một chút cũng không muốn suy nghĩ đến phương diện này.

Nhưng sự thật ở trước mắt, khiến cho anh ta không thể không đề phòng bị mỗi một khả năng có thể.

Rất nhanh.

Trời đã sáng Anh mở đôi mắt đầy tia máu.

Sau khi cử động cơ thể cứng ngắc một chút, lại nhìn về phía điện thoại di động đầu tiên, nhưng cũng không có bất kì tin tức gì.

Linh không có, của chỉ đội cũng không có.

Suốt cả một buổi tối, tin tức gì cũng không có.

“Đại ca, tầng hầm dưới đất sắp xong rồi, còn thiếu thiết bị, là anh đi mua hay là tôi đi mua?”

“Tôi đi” Chu Hoàng Anh đứng dậy mặt đầy mệt mỏi.

“Anh đã như vậy rồi mà còn đi?”

“Đồ cô ấy muốn cậu không biết đâu.”

“Được được được, em lại ăn cơm chó rồi.

Đúng rồi, hôm nay có người nói, có người ở công viên nhân dân gần đây nhìn thấy một người có tướng mạo rất giống với Lâm Ngọc Huy.

Có điều, bên cạnh cậu ta không có cô gái nào nên không dám khẳng định.”

Công viên nhân dân gần đây.

Chu Hoàng Anh cầm áo khoác lên tay bỗng ngừng một lát.

Gần đấy, chỗ có thể ẩn thân được thật ra thì cũng không nhiều, nhưng qua một con đường mòn, đi bộ thêm năm phút nữa, cuối cùng ngồi xe buýt đến trạm cuối, lại đi bộ thêm mười phút, thì sẽ đến một ngôi nhà sang trọng mà người ngoài không biết.

Ðó là nhà của Tiêu Thành Đạt.

Ngay tại lúc này, điện thoại di động của Chu Hoàng Anh reo lên Anh nhìn trên màn ảnh điện thoại di động lóe lên chữ “Linh”, không có cảm giác muốn bắt máy chút nào, sau một hồi xoa huyệt Thái dương rồi mới bắt máy: ‘A lô?”

“Thủ trưởng, hôm nay cô gái kia trở lại trong quân khu, nhưng chuyện cô đi cùng với Lâm Ngọc Huy thì tỏ ra mình bị có bệnh đãng trí rất nặng.

Chúng tôi đã dùng dụng cụ đặc thù để kiểm tra, không phát hiện dấu vết nói dối Tiêu Thành Đạt Không cần suy nghĩ.

Lâm Ngọc Huy nhất định là đi đến chỗ Tiêu Thành Đạt kia.

Như vậy, người muốn có súng, cũng nhất định chính là Lâm Ngọc Linh rồi “Phái người theo dối nhà của Tiêu Thành Đạt”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Hoàng Anh lạnh lùng nói một câu.

“Rõ” Trần Tuấn Anh đáp ứng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.