Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 552: Thật Đáng Tiếc Tôi Có Chuyện Muốn Nhờ Anh Ta




Mà khi đối mặt với chuyện này, phản ứng của Lục Vương lại vô cùng bình tĩnh.

Anh ta vươn tay nắm lấy họng súng, sau đó đánh vào cổ tay Tiêu Thành Đạt: “Ai chà, tôi làm trâu làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, vậy mà năm nào anh cũng chĩa súng vào mặt tôi.

Thôi anh cút đi, cút ngay khỏi đây, đừng xuất hiện nữa!”

Chuyện này…

Tiêu Thành Đạt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Anh ta để lại một tấm lưng cao ngạo, lên máy bay không chút do dự.

Đồ ngu này.

Thực sự nghĩ rằng Lục Vương đây thích vậy à?

Nếu Lục Vương không làm chuyện này, Tiêu Thành Đạt sẽ không ngừng ra vẻ lạnh lùng, sau đó nói ra một đống chuyện linh tỉnh để trì hoãn thời gian.

Tốt hơn hết là Lục ‘Vương làm chuyện này hàng năm, khiến Tiêu Thành Đạt tức giận mà quay người đi, còn hơn cứ dây dưa mà lưu luyến.

Lục Vương khit mũi lạnh lùng, quay trở lại nhà sân bay.

Anh ta cứng người khi nghe tiếng máy bay cất cánh.

Bước chân Lục.

Vương dừng lại, quay đầu lại nhìn Máy bay đã tách khỏi đường băng và bay lên không trung.

Anh ta không khóc, vì trong mắt anh có một hạt cát mà thôi.

Bên trong phòng riêng ở phía bên kia của sân bay.

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một người mặc áo khoác trên vai, sảc mặt hơi tái.

Quân huy trên vai anh ta quá nhiều Tay anh ta có một nốt ruồi màu đen, ngón tay mảnh khảnh có khớp xương rõ ràng.

Ngón tay nhẹ nhàng đáp xuống một điểm nào đó trên bàn cờ, giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lùng: “Tin tức Tiêu Thành Đạt đã đi, xin anh đừng tiết lộ ra bên ngoài.”

“Ồ?” Người đàn ông đối diện trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ âu phục chỉnh tề, chải đầu gọn ghẽ.

Ngón tay trắng sứ của anh ta nảm lấy quân cờ, mặt lại nhẹ nhàng vui vẻ, “Anh và anh ta là bạn bè từ khi nào vậy?”

“Bạn bè? Thật sự không đến mức đó.

Đáng tôi có chuyện muốn nhờ anh ta.

Cho tôi nên chỉ có thể lùi lại một bước, chuyện của anh ta bây giờ là việc chính.”

“Thật là chuyện đáng ngạc nhiên.

Anh có chuyện gì… A, tôi hiểu” Quý Doãn cười, “Tôi thật sự không biết nên nói anh là anh trai tốt hay anh trai ngốc nữa”

“Sức lực của tôi cũng không nhiều, cũng không thể nói là bạn bè được.

Chỉ là chia sẻ lợi ích mà thôi.”

“Nhưng nếu anh tìm đến tôi thì cũng nên cho tôi lợi ích.

Nếu không thì một nhà họ Quý như vậy, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu”

Mạc Vinh Thành bật cười.

Nhà họ Quý có tổng cộng năm anh chị em.

Không có cái gì gọi là không hợp.

Không có chuyện người giàu ân oán, tranh giành loạn xạ.

Mỗi người ở một ngành khác nhau, đều đã đạt được những thành tựu riêng biệt.

Từ công chức nhà nước đến làm việc trong quán cà phê đều có.

Cô em út năm nay mười sáu tuổi.

Quý Doãn là anh cả trong gia đình.

Từ khi còn trẻ anh ta đã được đề cử vào vị trí cao ở Bắc Ninh.

Không ít người nói anh ta sẽ là người kế vị vị trí của “người kia” trong tương lai.

Mặc dù không phải kế thừa, nhưng con đường đi cũng sẽ tương tự.

Tóm lại, Quý.

Doãn sẽ là một nhân vật nổi danh sử sách.

Tất nhiên, còn hơn danh hiệu này.

Chín tuổi Quý Doãn đã đánh bại kỳ thủ cờ vây Nhật Bản.

Mười hai tuổi học xong nghiên cứu sinh.

Mười năm tuổi có học vị bác sĩ.

Mười tám tuổi học văn bằng hai chính là vinh quang của anh ta.

“Hai chuyện.

Một là Tiêu Thành Đạt muốn anh giấu không cho mọi người trong nước biết.

Hai là chuyện Ngô Duyệt plaza, tôi cần cho người của mình một câu trả lời thuyết phục.

Quân khu nếu không có văn kiện của chính phủ thì cũng không dám động đến.

Lần này “người kia” cũng không có gì phê phán Chu Hoàng Anh.

Nhưng mệnh lệnh của người đó là dùng chính phủ để truyền bá tin tức.

Tôi cho đây chính là một loại ám chỉ, việc này không nên trì hoãn thêm nữa” Mạc Vinh Thành nói.

Quân cờ của Quý Doãn bị giết trong một trận hỗn chiến.

“Tôi đã có thể giành được danh hiệu số một Việt Nam, thực sự là vì tôi chưa gặp anh” Quý Doãn thở dài và đặt quân cờ xuống, “Chà, tôi không muốn nhiều.

Tôi chỉ cần 0,5% cổ phẩn công ty hóa dầu X”

Đừng đánh giá thấp nó vì nó chỉ là 0,5%.

Đây là 0,5.

Cổ tức mỗi năm nhiều nhất có thể lên đến hàng trăm tỷ, có thể hình dung được độ hot miếng mồi béo bở này.

“Anh là người thứ hai hỏi tôi những thứ này?” Mạc Vinh Thành cũng đặt xuống con cờ, kéo áo khoác xuống.

Ngay sau đó, một chiếc máy bay bay vút lên không trung, Khóe miệng anh ta nhếch lên cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.