Chuyện cô định bí mật đi tìm anh ăn cơm, chắc chăn phải làm mà thần không biết quỷ không hay, nói trước sẽ chẳng có gì vui nữa.
Cũng may Chu Hoàng Anh không hỏi nhiều, thấy cô cười gian xảo như vậy, sợ là muốn làm chuyện gì lớn rồi Thôi thì cứ mặc kệ cô, quản nhiều quá cũng không tốt.
Không lâu sau, xe dừng dưới đài phát thanh.
Lâm Ngọc Linh ghé đầu sang hôn anh một cái, vui vẻ đi lên lầu.
Mới vừa đi đến cửa phòng hội nghị, cô đã nghe thấy bên trong phát ra sự tranh chấp kịch liệt, hình như là hai người thầy của cô thì phải? Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc Linh cũng không đẩy cửa ra, lặng lẽ dỏng tai lên đứng ngoài cửa nghe trộm.
“Anh muốn về nước tôi cũng đâu dám có ý kiến gì? Không có một chút ý kiến nào! Vấn đề là anh để lại một đống chuyện rối rằm cho tôi xử lý là có ý gì? A, không cần nói những chuyện khác, chỉ tính riêng mấy chục con mèo của anh, ông đây nấu thành một nồi lẩu thịt mèo được không?” Lục Vương hổn hển gầm thét với Tiêu Thành Đạt.
“Nổi nóng thế, dì cả đến à?” Đối mặt với sự giơ chân chỉ trích của Lục Vương, mặt Tiêu Thành Đạt vẫn chẳng có biểu cảm gì, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Anh ta khẽ đẩy gọng kính vàng trên mũi, không nhanh không chậm nói.
Lục Vương “phi” một tiếng: “Có cái rắm, ông đây chỉ có chú, nhưng đã đi từ hôm qua rồi!”
Tiêu Thành Đạt: “…”
Anh ta không muốn nói chuyện với tên ngu sỉ trước mặt này nữa.
Đúng lúc này, cửa bị đè mạnh nên mở ra, Lâm Ngọc Linh không kịp trở tay vọt thẳng vào phòng, hốc mắt đỏ hoe, chật vật nắm lấy tay cửa.
Tiêu Thành Đạt quay người lại, khi nhìn thấy rõ người vừa vào, lập tức đứng lên nhanh chóng đi đến.
Một tay anh ta đỡ Lâm Ngọc Linh dậy: *Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tôi, tôi nghe thấy hai người đang cãi nhau, nên chờ ở bên ngoài.”
“Nghe thấy hết rồi à?”
*… Thầy, thầy muốn ra nước ngoài sao?”
Cô chớp đôi mắt lóng lánh nước, có một sự hấp dẫn trí mạng, kéo người ta vào mê cung ánh mắt của mình.
Tiêu Thành Đạt vẫn im lặng không nói gì Lục Vương gãi đầu một cái, đi đến bên cạnh bắt lấy bờ vai của cô: “Anh ta chỉ về nước Pháp một chuyến mà thôi, không phải chuyện gì lớn, cô đừng buồn”
“Tôi…” Thật ra cô cũng không buồn mấy, nhưng không biết vì sao nước mắt cứ rơi xuống Có lẽ, cô thật sự không nỡ xa người thầy đã dạy mình rất nhiều thứ này.
Anh ta dạy cho cô trưởng thành, càng dạy cho cô khi đối mặt với những tình huống gì thì nên có thái độ gì.
Những lời dạy bảo nhìn như lơ đãng kia, lại đã dạy cho cô biết phải sống sót bằng cách nào.
Nếu lấy tính cách trước đây của cô mà ở lại bên cạnh Chu Hoàng Anh, có lẽ cô sẽ chết rất sớm.
Nhớ đến những lần Tiêu Thành Đạt dạy bảo mình, hốc mắt Lâm Ngọc Linh càng cay hơn: “Thầy… thầy không có ở đây tôi phải tìm ai để huấn luyện bây giờ?”
“Tự huấn luyện” Lúc này Tiêu Thành Đạt nhất định phải thiết diện vô tư, mặc dù anh ta cũng không nỡ xa vật nhỏ này.
Tiêu Thành Đạt vươn tay ra, khẽ xoa đầu Lâm Ngọc Linh.
Anh ta che miệng, như đang cười.
“Tôi, tôi lười lắm, nếu anh không đôn đốc tôi, tôi “Nếu sau này chỉ còn một mình cô, cô phải học cách tự trưởng thành.
Tôi có thể ngăn cản tất cả những sự chỉ trích đến từ nhà họ Chu giúp cô, là bởi vì có tôi ở đây, cho dù An Mạch muốn động đến cô cũng cũng nghĩ lại.
Nhưng nếu tôi đi rồi thì mọi chuyện sẽ khác, mặc dù cô vẫn là học trò của tôi, nhưng tôi lại không bảo vệ được cô nữa”
Tiêu Thành Đạt nhìn chằm chằm cô, cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Ngọc Linh sụt sịt một cái, cô biết đây là bài giảng cuối cùng trước khi Tiêu Thành Đạt đi.
Cô không biết anh ta có thể trở về nữa hay không, cũng không biết lần này anh ta đi, cô có thật sự bị những người được gọi là kẻ thù kia phanh thây lột gân hay không.
Cô chỉ biết là thời khắc này, trong lòng cô không nỡ.
“Thầy, tôi chỉ không nỡ xa anh thôi.”
Giọng cô đột nhiên trở ghẹn ngào: “Hồi còn bé… ba cũng nói v‹ là ông ấy chỉ đi một lúc thôi, sẽ về rất nhanh, nhưng cuối cùng ông ấy không trở về nữa.
Cô bé ngốc này.
Tiêu Thành Đạt thở dài: “Tôi về nhà, không giống chuyện đó, không có nguy hiểm, hiểu không?”