Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 532: Lời Âu Yếm Đừng Chọc Người Như Thế Được Không




Lâm Ngọc Linh nhanh chóng ăn sáng xong, sau đó kẹp lấy cái đuôi nhỏ không tồn tại của mình, như là bị thứ gì đó cắn một cái, nếu như nụ hôn mà Chu Hoàng Anh hôn lên cổ cô được tính là cắn.

Sau đó cô chạy vọt vào phòng với vận tốc một nghìn kilomet trên giây.

Sau khi cửa đóng “âm” một tiếng, cô nghe thấy trái tim nhỏ của mình đang đập “bình bịch”, đập nhanh như đang nhảy điệu Clacket vậy.

Phù Lời âu yếm của ngài Chu có thể đừng chọc người như thế được không?

Cô nóng chết rồi, nóng chết rì Lâm Ngọc Linh trở tay mở điều hòa lên, lúc này mới tỉnh táo lại, ngồi vài máy vi tính phát trực tiếp, trò chuyện về cuộc đời với đám fan hâm mộ, sau đó mời hai thanh niên nước ngoài cùng thi đấu.

Khi phát trực chuẩn bị hạ màn, Cậu Chủ Quan Duyệt bỗng tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

“Này, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, không cần tặng quà nữa đâu.

Anh đã hơn top hai gần mấy chục tỷ rồi, quản lý trang web sắp khóc đến nơi rồi” Lâm Ngọc Linh rất bất đắc dĩ mở miệng “Ê êê, có gian tình có gian tình! Không ngờ Gia Bảo lại quen Cậu Chủ Quan Duyệt!”

“Đúng vậy, đúng vậy, sao chúng tôi chưa từng nghe hai người quen biết nhau?”

“Bọn hẳn đã gặp mặt” Lúc này Du Nguyệt đi ra giải t ít đúng thời cơ: “Sau khi gặp nhau mới biết, thì là hai người là người quen từ trước.”

Lâm Ngọc Linh cho Du Nguyệt điểm tối đa về câu giải thích này.

Du Nguyệt không những giải thích được nguyên nhân cô quen An Mạch, đồng thời cũng biểu thị người chịu tặng mấy chục tỷ này không phải là do cô hại nước hại dân, mà là do cô gặp được bạn tốt nhà mình.

Thế nhưng… điều duy nhất khiến cô khó chịu, là có người sẽ dựa vào đó mà tìm được bối cảnh sau lưng cô Dù sao có một người bạn giàu có như thế, chắc chẳn sẽ có người tạo một bài đăng, sau đó nói cô là con cái nhà giàu không làm việc đàng hoàng, hoặc là người thứ ba được bao nuôi gì đó.

Những người kia sẽ rất thích nói những câu này để lòa người ta.

Ngay khi Lâm Ngọc Linh đang cảm thấy lo lắng, cô đột nhiên nhớ ra, khi cô học được cách chơi “huyết tri giảo”, cô đã ẩn giấu các thông tin về mình, có rất ít người có thể tra ra, mà IP của cô cũng rất hư vô mờ mịt.

Cho dù người khác có biết cô là Lâm Ngọc Linh, ngoại trừ bạn cùng lớp với cô ra, cũng không có cách nào điều tra được những chuyện liên quan đến cô.

Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc Linh khế thở phào ra.

Thế nhưng trải qua một trận bồi hồi như vậy, cô chẳng còn tâm trạng phát trực tiếp nữa.

Tùy tiện nói chuyện mấy câu với người xem, Lâm Ngọc Linh tắt phát sóng.

“Giận rồi à?”

Cô vừa mới đóng website phát trực tiếp xong, An Mạch đã nhản tin đến.

Cô bất đắc dĩ: “Có gì đâu, chỉ là không muốn phát sóng nữa mà thôi.”

“Sau này tôi sẽ không tặng nhiều quà nữa, đỡ kéo phiền phức cho cô.”

“Cám ơn cậu chủ An, tôi đi nghỉ ngơi một chút, sau đó phải đến đài phát thanh gặp thầy tôi rồi”

“Chờ một chút” Hản gửi đến hai chữ.

“Tôi đã nghe nói đến vụ quảng trường Ngô Duyệt, gần đây cô cẩn thận một chút, chờ tôi trở về từ Cát Bà, sẽ mang quà đến cho cô.

“Mang quà đến cho tôi? Anh bị ấm đầu à?

“Quà xin lỗi “Vậy thì tùy anh.”

Lâm Ngọc Linh tắt máy, cảm thấy không hiểu nổi.

Cô với tên An Mạch này còn chưa quen thân, sao đã đến mức mua quà tặng rồi? Mặc dù cô tìm được kẻ thù nhiều năm giúp hẳn, nhưng tiến triển này cũng nhanh quá rồi nhỉ?

Nhớ ngày đó khi cô kết bạn với Hà Thanh Nhàn cũng mất hơn mấy tháng Ừm… đi xuống lầu ngồi cùng với vị thủ trưởng nào đó rồi đến đài phát thanh huấn luyện, rồi lại đột nhiên đến quân khu cho anh một sự bất ngờ, nghĩ lại một ngày trôi qua như vậy cũng rất thú vị.

“Em xuống rồi à? Định đến đài phát thanh hay ở nhà?” Chu Hoàng Anh thấy cô xuống lầu, dò hỏi.

“Đài phát thanh, anh cũng chuẩn bị đến quân khu à?”

*Ừ, đi cùng đi”

“Vâng”

Lâm Ngọc Linh tùy tiện xách một cái túi, đi đến bên cạnh anh, khoác tay anh thân mật đi ra cửa.

Chu Hoàng Anh khởi động xe, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Có chuyện gì mà trông em vui thế?”

“Bí mật, không cho anh biết đâu” Cô le lưỡi, ra vẻ đáng yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.