Chu Hoàng Anh: ”…”
“Hic, em xin lỗi” Lâm Ngọc Linh luống cuống tay chân ném giấy ăn lên mặt anh.
Chu Hoàng Anh: “..”
Vừa nấy anh lau nước cho cô nhẹ nhàng như vậy, đổi lấy cô đối xử như thế với mình…
Đáp lại một cách “không bị cản trở” như thế?
Lâm Ngọc Linh ho nhẹ một tiếng, đáng yêu ngoan ngoãn thả nhẹ sức, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của anh.
Cô thận trọng mở miệng: “Vừa nãy em sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh”
“Thôi được rồi” Chu Hoàng Anh ôm đồm mấy tờ giấy trên mặt mình lại, chẳng có một chút ý trách cứ cô.
Lâm Ngọc Linh làm sai, nghiêng đầu dò xét anh, dường như đang tò mò sao lúc đầu người nên tức giận lại đối xử tốt với cô như vậy?
Cô còn chưa kịp phản kháng, một bàn tay to đã hạ xuống đầu cô.
Bàn tay khẽ vò tóc cô, như có dòng nước ấm xâm nhập vào cơ thể cô.
Lâm Ngọc Linh không khỏi run vai, nổi da gà khắp người, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đầy sao trời.
“Anh không nhàm chán đến nỗi dọa bà xã nhỏ của mình sợ chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, bà Chu ạ”
Ưm.
Khuôn mặt Lâm Ngọc Linh rất không có tiên đồ mà đỏ lựng lên, không nói một lời mà gục đầu xuống.
Dáng vẻ này của cô rất giống như phụ nữ nhà lành bị lưu manh đùa giõn.
Nhìn hai người đối diện lại show ân ái như vậy, Hà Thanh Nhàn đưa tay che mắt: “Tôi không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy”
“Ê, cô còn chưa đồng ý với tôi mài!” Trần Tuấn Anh khó mà có được mấy khi không ăn cơm chó, cố chấp nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Nhàn.
“Cho tôi một lý do, mặc dù tôi cũng rất cần một người bạn cùng phòng biết nấu ăn, ôi mẹ ơi, hai ngày nay phải ăn đồ bên ngoài suốt, tôi sắp béo như heo rồi” Hà Thanh Nhàn nhìn thịt mỡ trên bụng mình, léo nhéo.
nói.
Trần Tuấn Anh nhìn Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh ở đối diện, hai người đều không hẹn mà cùng nhìn anh ta chằm chăm, cũng không làm ra phản ứng gì quá lớn.
Đặc biệt là Lâm Ngọc Linh, trên mặt viết rõ hai chữ tò mò, hoàn toàn không sợ bạn thân nhà mình sẽ trở thành dê vào miệng cọp.
Trần Tuấn Anh căn răng, giậm chân một cái nói: “Con mẹ nó, tôi thích cô, được chưa?”
“Thật hay giả đấy, nói lại xem” Hà Thanh Nhàn hoàn toàn không tin.
“Tôi sợ cô ở một mình sẽ chết đói trong nhà!” Trần Tuấn Anh nghiến răng nghiến lợi: “Hà Thanh Nhàn, cô cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi!”
“0K, được luôn.
Ở đâu cho anh chọn, tiền thế chấp anh đóng, còn lại chia đôi, ở chung vui vẻ” Hà Thanh Nhàn cực kỳ hài lòng, híp mắt lại giống như một con hồ ly gian xảo.
Cô ấy đồng ý rồi.
Bây giờ trong đầu Trần Tuấn Anh chỉ còn năm chữ này.
Cô ấy… đã đồng ý thật rồi?
Trần Tuấn Anh cực kỳ vui vẻ, nhưng đồng thời cũng thấy sợ, sợ Hà Thanh Nhàn sẽ chỉ coi mình là anh em tốt, sợ trong lòng cô ấy sẽ nhớ mãi không quên sự bá đạo của tổng giám đốc của cô ấy… Nói tóm lại, càng đến gần anh ta càng sợ hãi.
Sợ tiếp cận.
Sợ mất đi.
“Haiz, Thanh Nhàn, cậu thích cậu ấy hả?”
Lâm Ngọc Linh thấy Hà Thanh Nhàn đồng ý, có chút lo lắng.
*Tớ thật sự thiếu một người nấu cơm, cậu với thủ trưởng Chu Hoàng Anh tình cảm nồng nàn như vậy, tớ đâu thể kéo cậu đi nữa đúng không? Thế nên tớ đồng ý, dù sao Trần Tuấn Anh cũng là người bạn tốt nhất của tớ.”
Hà Thanh Nhàn tùy tiện đập Trần Tuấn Anh một phát.
Lâm Ngọc Linh: “…
Cô không nhìn ra được là Hà Thanh Nhàn có thích Trần Tuấn Anh hay không, nhưng hình như Trần Tuấn Anh lại có gì đó không bình thường với Hà Thanh Nhàn.
Biết bao lần cậu ấy và Hà Thanh Nhàn giận dỗi nhau, cậu ấy đều có thể thuyết phục được Hà Thanh Nhàn không dỗi nữa.
Hiển nhiên điều này đã nói rõ cho cô biết, nếu nói Trần Tuấn Anh không có tình cảm với Hà Thanh Nhàn, cô là người đầu tiên không tin.
“Được rồi, có thích hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là em không có ổ nhỏ ở trong quân khu, đi đi về về phiền phức.
lắm” Trần Tuấn Anh nói, u oán nhìn sang Chu Hoàng Anh.
Anh sắp xếp chỗ ở cho tất cả mọi người, nhưng lại quên mất người anh em tốt của mình.
Tức chết mất.
Lâm Ngọc Linh nhìn thấy ánh mắt u oán của Trần Tuấn Anh, không thể nhịn được cười: “Được rồi, dù sao Thanh Nhàn không có ý kiến là được, nhưng mà hai người cô nam quả nữ…”
“Có chuyện gì lớn đâu, tớ coi anh ta là người cùng giới” Hà Thanh Nhàn lập tức cắt đứt lời của Lâm Ngọc Linh: “Hơn nữa tớ rất cô độc: Vừa nói câu này xong, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Đúng vậy, một người, thật sự rất cô độc.