Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 508: Cô Đang Uy Hiếp Tôi Sao




Lâm Ngọc Linh yên tâm hơn không ít, ít nhất là câu nói vừa rồi đã chứng minh Chu Hoàng Anh có ở đây.

Còn về thái độ của người nhà họ Chu đối với cô… à, chẳng phải cô đã biết từ lâu rồi sao? Sau khi đã hiểu được nhiều chuyện như vậy, cô đã chẳng có vất cứ ảo tưởng gì về bọn họ nữa.

Nghe thấy có tiếng động, Chu Hoàng Anh quay đầu lại, nhìn thấy bà xã nhỏ của mình đang đứng bên ngoài mặt không đổi sắc, trong lòng căng thẳng.

Anh nói sẽ bảo vệ cô và yên ổn đất nước, là để cô không còn gì luyến tiếc đứng ở cửa nhà mình như vậy, nghe ông nội anh nói bắt hai người bọn họ ly hôn sao? Chu Hoàng Anh muốn cười, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, đừng nói là cười, anh chẳng thể hiện được biểu cảm gì.

Giây phút này anh có thể hiểu rõ được cảm nhận của cô Có một số việc dù đã cố gắng, mặc dù có trợ giúp, những vẫn khó vượt qua như cũ.

Chỉ có thể…

Anh không để ý đến lời nói của ông cụ Thanh, cất bước đi đến trước mặt Lâm Ngọc Linh, ôm cô vào lòng: “Chẳng phải hôm nay đài phát thanh có hoạt động sao? Sao em lại tới đây?”

“Có việc muốn nói cho anh biết, nhưng điện thoại anh tắt máy.

Em hỏi Trần Tuấn Anh, cậu ta cũng không biết anh đi đâu, nên đành phải đến đây xem thử.”

“Máy anh tắt máy rồi” Anh giải thích.

“Nghiệt tử! Nghiệt tử! Cậu coi lời nói của tôi là gió thoảng mây bay đúng không? Hả?

Cậu đừng tưởng con bé này có Tiêu Thành Đạt chống lưng là giỏi.

Tôi vẫn rất có tiếng nói ở thủ đô, cậu có tin tôi cho anh ta cuốn xéo khỏi thủ đô luôn không?” Ông cụ Thanh nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì, tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt.

Nhắc đến thầy của Lâm Ngọc Linh.

Lâm Ngọc Linh nháy mắt khó chịu, cười lạnh phản bác lại: “Đương nhiên là tin rồi, giống như ông Thanh năm đó đã đối phó với nhà họ An vậy.

Giết chết những người biết ông, ép bà An đến phát điên, lại để một người phụ nữ đang mang thai đến nhà họ An giúp cháu gái ngoại của ông giữ lại huyết mạch.

Ở trong mắt của ông, một Tiêu Thành Đạt thì tính là cái gì?”

“Cô, cô, cô đang uy hiếp tôi? Không… cô dám điều tra về tôi?”

“Cháu không nhàm chán đến mức đó, đối với cháu mà nói ở thủ đô này không có nhà họ Chu nào mà chỉ có Chu Hoàng Anh.

Cháu vốn định rời khỏi thủ đô đi nơi khác phát triển, nếu không gặp được anh ấy, ông nghĩ ở đây có thứ gì tốt để cháu phải luyến tiếc?” Lâm Ngọc Linh cười lạnh đi đến trước mặt ông cụ, đưa tay lấy một chiếc USB trong túi ra: “Ông có muốn xem thử tài liệu trong này không?”

Ông cụ nhà họ Chu.

Đây chính là người có thể sống sót qua thời kỳ cách mạng, nếu mà bị Lâm Ngọc Linh dọa sợ thì đúng là mất mặt.

Ông cụ không nhanh không chậm đi về phía bàn làm việc rồi ngồi xuống, sau đó nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Chờ hương vị trà tràn khắp khoang miệng, ông cụ mới giơ tay định nện cái chén vào người Lâm Ngọc Linh.

Mắt cô sắc bén lạnh lẽo, nghiêng đầu né tránh.

Đồng thời, Chu Hoàng Anh cũng ôm cô vào lòng.

Vừa nãy nếu cô không né tránh, thì Chu Hoàng Anh cũng sẽ nhận lấy cái chén này.

“Ông nội, làm phiền ông tỉnh táo một chút” Chu Hoàng Anh mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

Tay anh đặt lên cánh tay trắng nõn bị nước trà bắn lên của Lâm Ngọc Linh.

Làn da cô non mềm như vậy, bình thường anh chỉ dùng sức một chút đã đỏ rất lâu…

Lần này bị phỏng nước như vậy, chưa chắc qua mấy ngày đã khỏi.

Nghĩ đến đây, trong lòng người đàn ông nổi lên sóng lạnh như biển băng, càng ngày càng cuộn trào mãnh biệt Anh không nên quay về đây, lại càng không nên làm cô lo lắng mà tìm đến đây.

“Tôi không tỉnh táo sao? Chu Hoàng Anh, cậu bị con bé này cho ăn bùa mê thuốc lú rồi à? Vừa nấy con bé này uy hiếp tôi đấy!” Ông cụ Thanh hừ lạnh “Nếu ông không làm những việc này thì sao Lâm Ngọc Linh có thể uy hiếp ông được?”

“Tôi có làm đấy thì sao? Năm đó đâu chỉ là tôi muốn làm cho nhà họ An nhà tan cửa nát, chẳng lẽ bọn họ thì không muốn cho tôi tan cửa nát nhà sao?”

Tốt lắm.

Lâm Ngọc Linh cười Đã đạt được mục đích Hơn nữa, với cô mà nói, việc này không chỉ giúp cô có được ơn tình của An Mạch, giải quyết giúp thầy một vấn đề, mà còn là một bài thì hoàn mỹ Chỉ là… vì sao cô chẳng thấy vui vẻ một chút nào vậy?

Có lẽ là ở nơi sâu nhất trong nội tâm, cô vẫn mong được người nhà họ Chu chấp nhận?

Nghĩ đến đây, nụ cười kia càng trở nên cay đẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.