Sau khi Lâm Ngọc Linh rời khỏi vườn hoa, lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Chu Hoàng Anh.
Thế nhưng không biết là anh đang làm gì, vừa bắt máy xong chưa đợi cô nói câu nào đã cúp máy.
Sau đó cô gọi lại nhưng thấy báo máy bận, sau đó là thuê bao đã tắt máy.
Chẳng lẽ là điện thoại hết pin?
Hay là anh đang thì hành nhiệm vụ gì nên không nghe máy được? Cô nghĩ một chút rồi gọi điện cho Trần Tuấn Anh.
“A lô?”
“Thanh Nhàn à?”
“Đúng rồi, có chuyện gì thế?”
“Trần Tuấn Anh đâu?” Giọng Lâm Ngọc Linh nghe cực kỳ sốt ruột.
Hà Thanh Nhàn nghe thấy cô gấp gáp như vậy, vội trả lời ngay: “Tớ đang đi cùng anh ta, anh ta nói có một buổi hòa nhạc gì đó rồi kéo tớ đi luôn”
“Vừa nấy tớ gọi điện cho Chu Hoàng Anh, anh ấy nghe máy sau đó tắt nguồn.
Bây giờ tới có chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh ấy biết” Lâm Ngọc Linh nói rõ bằng tốc độ nhanh nhất và logic rõ ràng nhất.
Đầu dây bên kia Hà Thanh Nhàn nghe xong, lập tức đánh thức người đang ngủ mơ màng bên cạnh mình.
Trần Tuấn Anh không chịu được phải mở mắt ra, ngẩn người hai ba giây, rồi mới nhận ra là mình mời Hà Thanh Nhàn đi xem hòa nhạc, ai ngờ lại ngủ thiếp đi.
Lúc này, anh ta khẽ vuốt đuôi lông mày: “Xin lỗi”
“Tôi không sao, biết các anh huấn luyện mệt mỏi nên ngủ được thì cứ ngủ.
Nhưng Lâm Ngọc Linh gọi điện đến tìm thủ trưởng, hình như đang rất sốt ruột.
Trần Tuấn Anh thấy ánh mắt của Hà Thanh Nhàn có mấy phần mờ ám, nhíu mày nghe máy, tâm trạng không tệ, ngay cả giọng điệu cũng có chút vui sướng: “A lô, chị dâu, thủ trưởng không ở cùng em, nhưng chắc giờ anh ấy cũng không ở trong quân khu đâu.
Trước khi đi xem hòa nhạc em có hỏi người trong quân khu rồi, họ nói đại ca không đến quân khu”
“Vậy… anh ấy đi đâu?”
Lúc đầu, Trần Tuấn Anh sẽ không để ý chuyện Chu Hoàng Anh đi đâu Vì bình thường anh không ra ngoài làm nhiệm vụ thì sẽ ở nhà hoặc đến quân khu.
Nhưng bây giờ lại tắt nguồn, một người không đi thi hành nhiệm vụ cũng không ở trong quân khu, thứ hai là không nói gì với Lâm Ngọc Linh tức là cũng không ở nhà.
Như vậy… Chu Hoàng Anh còn có thể đi đâu?
Nghĩ đến đây Trần Tuấn Anh bỗng thầm cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ đại ca… mất tích tại nhà? Ô mài gói!”
Nghĩ đến khả năng này, trong đầu Trần Tuấn Anh như có hàng ngàn hàng vạn câu chửi bậy chạy qua.
Liếc qua điện thoại của mình, anh ta cũng không thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến Chu Hoàng Anh.
“Nói không chừng đại ca đang ở nhà họ Chu” Sau khi Trần Tuấn Anh tỉnh táo phân tích một hồi, mở miệng nói.
“Tôi muốn gặp anh ấy”
“Để làm gì?”
“Trịnh Thành Nam”
Nghe thấy cái tên này, đầu tiên Trần Tuấn Anh sững sờ, sau đó lắc đầu cười khổ: “Thật sao? Giờ ngay cả chị dâu cũng biết rồi, đúng là cho quân khu chúng em nở mày nở mặt.
Một người vốn nên bảo vệ đất nước này, lại làm ra chuyện như vậy”
*… Chỉ cần các cậu không làm là được”
Lâm Ngọc Linh không biết nên trả lời thế nào, đành phải kết thúc chủ đề.
Đúng vậy.
Chỉ cần bọn họ không làm là được.
Những người khác thì có làm sao?
Nghĩ đến đây, Trần Tuấn Anh khế cười lên tiếng: “Yên tâm đi, em với chồng của chị không làm mấy chuyện này được đâu.
Cho dù bọn em có phản bội bản thân, cũng sẽ không phản bội tổ quốc và những người ủng hộ bọn em, chị cứ yên tâm đi.”
Hà Thanh Nhàn nhìn người đàn ông bên cạnh bằng sự chán ghét: “Tôi không ngờ anh lại giác ngộ chính trị như vậy đấy?”
“Xùy, đây không phải giác ngộ chính trị, đây gọi là lòng y‹ ước nồng người chỉ muốn danh lợi muộn gì cũng có ngày bị lật xe, tôi nghĩ này Trịnh Thành Nam xong đời rồi” T
Tuấn Anh nghiêng đầu nói, ra vẻ đẹp trai: “Đi thôi, dẫn cô đi tham quan vườn của nhà họ Chu”
Cô ấy đi theo anh ta ra khỏi cửa trường, đi được mấy bước Hà Thanh Nhàn đột nhiên mở miệng: “Cám ơn anh”
“Cám ơn cái gì?”
“Biết tôi thất tình đã đưa tôi ra ngoài chơi, đương nhiên là phải cảm ơn anh rồi”
“Tôi có ý đồ khác đấy, Hà Thanh Nhàn”
Trần Tuấn Anh quay đầu lại, trong đôi mắt hoa đào của anh ta ẩn chứa gợn sóng tà mị.