Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 491: Ngài Chu À Yêu Cầu Cả Thể Xác Lẫn Tinh Thần Của Em Đều Phải Đồng Nhất




Cho nên mới nói, Quan Duyệt chính là đang kiếm chuyện gạt người.

Lâm Ngọc Linh không hề sốt ruột muốn trở về chăm sóc cho anh.

Nếu như chuyện này là do cậu chủ Quan Duyệt đến thăm dò bản thân cô thì anh ta nhất định sẽ tiếp tục truy vấn đi xuống, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu được gặp mặt trực tiếp… Nếu như tất cả suy đoán của cô đều chính xác, vậy có nghĩa là việc Quan Duyệt đi thẳng đến đây thật ra chỉ là để tìm cô.

Quả nhiên là như vậy!

Thời gian dần trôi qua, đối phương cũng chỉ đem đề tài nói chuyện xoay quanh cuộc gặp gỡ kia… đúng hơn mà nói thì anh ta cũng không có nói trắng ra hết, chẳng qua chỉ tùy tiện nhắc thêm một vài câu.

“Ý của cậu chủ Quan Duyệt muốn nói chính là… muốn gặp mặt tôi ư?” Lâm Ngọc Linh trực tiếp hỏi.

“Nếu như cô muốn tìm hiểu rõ hơn một chút thì… chỗ này của tôi có một sự kiện muốn mời cô đến tham dự”

“Anh có thể tiết lộ thêm một chút thông tin được không?”

“Là một vai nữ chính lồng tiếng số một trong kịch bản phim truyền hình do các tiểu hoa đán nổi tiếng đến biểu diễn, tôi có thể đứng ra làm một cuộc thoả thuận, bỏ ra giá trị thấp nhất là chín con số làm hợp đồng”

(*) Hoa đán: Chỉ những nữ diễn viên có đủ tuổi nghề, giải thưởng điện ảnh danh giá, độ nhận biết của công chúng cao thì mới được tôn lên làm hoa đán.

Hoa đán phân ra thành đại hoa, trung hoa và tiểu hoa.

Sáu con số? Vậy có nghĩa là giá khởi điểm đã từ 350 triệu rồi sao?

Dùng giá trị con người hiện tại của cô tuyệt đối là không làm ra được, cho dù tối đa chỉ trả hơn 3 triệu rưỡi cũng là hết sức nể mặt cô rồi, dù sao cô cũng là người mới bước chân vào trong nghề.

Lâm Ngọc Linh tính toán sơ qua một chút, sau đó trả lời “Loại sự kiện như vậy đối với tôi mà nói cũng không có gì hấp dẫn, nhưng chỉ dựa vào mấy lời vừa rồi của anh đây, tôi nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đi làm.”

Đôi bên nhanh chóng hỏi thăm thông tin về thời gian diễn ra sự kiện.

Cô im lặng suy nghĩ: “Là ba ngày sau tại Nhà cổ Tri Hạ”

Nhà cổ Tri Hạ là một cái khách sạn cũ được xây dựng theo lối kiến trúc Nhật Bản vô cùng đặc biệt, vào ban ngày luôn luôn có gió thổi mát mẻ lại yên tĩnh cho nên được rất nhiều người vô cùng ưa thích.

Hơn nữa cô còn được tiện nghỉ đặt lịch hẹn trước, mặc dù cô chỉ mới đưa ra một chút hứa hẹn cho phía bên kia, nhưng nếu như đối phương cảm thấy hài lòng với thái độ hiện tại của cô thì chắc hẳn sẽ giúp cô giải quyết đa số những vấn đề còn lại… Không sai! Cô căn bản thật sự không muốn đi gặp Quan Duyệt.

Cô cũng không phải người ngu, biết rõ đối phương có địch ý với mình lại còn muốn tiếp tục đi va chạm, nếu như không phải đầu óc cô bị hỏng mất thì chính là chưa uống thuốc.

©ô vô cùng vui vẻ ngâm nga tiểu khúc, đem toàn bộ tư liệu chỉnh sửa lại một lần cho hoàn chỉnh, sau đó tạo một cái file lưu trữ gom tất cả nén vào trong một cái usb, rồi lại rút cái usb kia ra bỏ vào trong một cái phong bì.

Cô yên lặng cong môi cười, vui sướng bắt đầu mở ra trò chơi.

Hôm nay thật sự là một ngày vô cùng vui vẻ.

Trong lúc cô đang chơi game, ý tưởng chế tạo ra trò chơi video mới đột nhiên xuất hiện trong đầu của cô.

Bởi vì trước đó đã từng hợp tác qua một lần, cô lập tức thỉnh giáo sơ qua vị Lục phu nhân trong truyền thuyết kia một chút, bà ấy hết sức kiên nhẫn giải thích cho cô mấy điểm nhấn lớn bên trong, lại còn liên tục truyền dạy thêm kiến thức.

Loại đãi ngộ này làm cho cô có cảm giác bản thân được sủng ái mà sinh ra lo sợ, sau nhiều lần nói cảm ơn kết hợp với theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp của bà ấy, cô âm thầm thay đổi ý định tìm mấy món lễ vật đáp lễ đi tặng cho người ta.

Cho đến khi thành công làm xong video thì trời đã muộn.

Sau khi Lâm Ngọc Linh upload lên mạng xong, cô ngáp liên tục đến mức gần như chết đi sống lại, còn nhìn chắm chäảm vào màn hình máy vi tính đếm số lượng bản phát ra từ sản phẩm bản thân vừa tạo.

Lạch cạch…

“Này…” Cô dụi mắt: “Ngài Chu à, ca khúc của anh đã giành thẳng lợi rồi, em còn muốn xem cập nhật số lượng phát hành nữa..”

*E đi ngủ nhanh lên! Ngay bây giờ! Ngay và lập tức!”

Chu Hoàng Anh không nói lời nào ôm cô vào trong ngực, khuỷu tay dài của anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bạc.

môi mỏng cong lại có vẻ như không được vui, ánh mắt của anh dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối của cô, tràn đầy cưng chiều: “Em đã gò bó bản thân đến mức như vậy còn muốn đi quản số lượng phát hành ra nữa à?”

“Ấy… em còn muốn phản hồi cho những fans hâm mộ đầu tiên nhắn tin lại đây nữa”

Cô nói.

“Anh bảo em… đi ngủ ngay cho anh!”

“Mọi người ở đây đều bị anh mua chuộc hết rồi, anh cũng đừng có hung dữ với em”

“Thân tại Tào doanh, tâm ở Hán thất.

Chu phu nhân, ngài Chu của em yêu cầu cả thể xác lẫn tinh thần của em đều phải đồng nhất với nhau, mà không phải chỉ dùng miệng để nói”

(*)Thân tại Tào doanh, tâm ở Hán thất: câu thành ngữ chỉ mưu sĩ nổi tiếng Từ Thứ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, người được Tào.

Tháo dùng kế chiêu hàng về trong quân doanh của mình, nhưng lại không chịu hiến bất kỳ mưu kế nào cho Tào Tháo, chỉ một lòng nhớ về nước Hán đã mất Haiz…

Thân tại Tào doanh, tâm ở Hán thất vân vân và vân vân… Anh còn có thể dùng đến thành ngữ như vậy cơ đấy? Đúng là… không lẽ mới chút xíu đã tức giận rồi sao? Lâm Ngọc Linh nhếch miệng, trong lòng mặc dù đã muốn buông tha cho chuyện này nhưng mà cô cũng không muốn mở miệng xuống nước trước, dù sao cô cũng thật sự rất mệt mỏi nha.

Hôm nay những việc nên làm đều đã làm xong, hiện tại cô chỉ cần đi nghỉ ngơi một chút, những chuyện còn lại hãy để ngày mai phấn đấu tiếp vậy.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên một chút vui vẻ.

Chu Hoàng Anh liếc mắt qua bắt gặp biểu cảm này của cô, đầu quả tim như bị lông vũ nhẹ nhàng chạm vào, sâu trong đồng tử chậm rãi hiện lên một chút vui vẻ.

Cô gái này chỉ thuộc về riêng anh mà thôi.

“Chúc ngủ ngon!” Giọng nói của đàn ông hơi khàn nhẹ nhàng nói vào tai cô.

Lâm Ngọc Linh im lặng chui vào trong ngực của anh, móng vuốt nhỏ của cô vỗ lên miệng của anh: “Ngoan ngoãn ngủ thôi nào.”

Cái cô bé ngốc này!

Anh bắt được móng vuốt của cô, nhìn lại đã thấy cô nhäm nghiền hai mắt.

Đêm nay còn rất dài… có thể nói là dài dãng dặc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.