Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 448: Hôm Nay Tôi Không Thể Giết Chết Anh Sau Này Nhất Định Sẽ Giết Được!




Hai người đi dạo trong hang động xong, liền đi đường thủy.

Vừa vặn chiếc thuyền đầu tiên chỉ có thể cho một người lên, chiếc thứ hai cũng đã tới, hai người bị chia thành hai tổ rời đi, Lâm Ngọc Linh phất phất tay ý bảo anh yên tâm.

Chỉ là.

Mới vừa lên bờ.

Cô liền phát hiện không đúng.

Ở đây vô cùng vắng vẻ, sau khi bước lên bậc thang, cô hầu như không thấy người nào cả, người đi cùng thuyền mà tới với mình cũng không biết đi tới chỗ nào rồi, cô theo bản năng cảnh giác lên, tìm chỗ nham thạch tựa lưng, hai mắt nhìn bốn phương.

Bộp.

bộp.

bộp ~ Tiếng vỗ tay vang lên.

Thân thể cô cảnh giác run lên: “Người nào?”

“Yên tâm, Chu Hoàng Anh nhất thời sẽ không thể đến, bộ dạng này của cô anh ta sẽ không nhìn thấy.

” Một người đàn ông ẩn nấp trong bóng tối đang thong thả đi tới trước mặt cô, vươn tay muốn kéo lấy cánh tay của cô.

Nếu đổi lại là lúc trước, Lâm Ngọc Linh tuyệt đối là không né tránh được, nhưng bây giờ không giống, cô dùng bộ phòng thân công kích mà Tiêu Thành Đạt dạy cô, đồng thời đá một cước vào bụng đối phương.

Anh ta không có khả năng chỉ đến một người.

Cho nên tuyệt đối vẫn còn người khác.

Tim Lâm Ngọc Linh trầm xuống: “Còn có bao nhiêu người, cùng lên đi!”

“Mới mấy ngày không gặp, nai con trưởng thành nhanh như vậy, ngược lại khiến tôi phải thay đổi cách nhìn rồi.

Người đàn ông này.

Cô vô cùng quen thuộc.

Lúc trước ở quán bar còn có hẻm nhỏ gặp phải, thế nhưng chính là hẳn.

Còn có, chỉ với điểm gọi cô là nai con này, liền đủ để cô buồn nôn tới nỗi không tới không quên được hẳn, mặc dù lúc này hắn đeo mặt nạ, làm người ta không nhìn rõ diện mạo.

Lâm Ngọc Linh biết lai lịch của đối phương không nhỏ, lùi về sau một bước, nắm chặt hai đấm đặt trước ngực: “Mấy người muốn làm cái gì!”

“Không muốn làm gì, chỉ là có hứng thú đối với “Huyết Tri Giảo”, không ngờ Tiêu Thành Đạt tên hồ ly kia, vậy mà sẽ đem thứ quan trọng như vậy cho cô.

Người đàn ông nhàn nhã tản bộ đi đến trước mặt cô, đôi mắt lãnh huyết tà mị câu lên: “Nai con, nhớ kỹ tôi tên Neo.

“Cút” Lâm Ngọc Linh không muốn phí lời với hản, lập tức đánh lên.

Nhưng mà Cô phát hiện mình hoàn toàn không phải đối thủ của tên Neo này, mà càng tệ hơn là, đối phương có vẻ như có ý muốn tiêu hao thể lực của cô, nếu cô ra tay hẳn liền né tránh, nhưng cô vừa dừng lại động tác, hẳn liền giống như cuồng phong bạo vũ xuất động.

Căn bản không cho cô thời gian để nghỉ ngơi.

Lâm Ngọc Linh rất nhanh liền hiểu rõ, bọn họ là biết chuyện “Huyết Tri Giảo” mà sư phụ cho cô cần vân tay để mở khoá, cho nên muốn chờ cô không còn sức lực, không giấy giụa nổi để bọn họ lấy đi vân tay.

Năm mơi Động tác của cô gia tăng tốc độ, nhưng lực độ lại giảm xuống.

Thật là thú vị, mấy ngày không gặp, thân thủ của cô rõ ràng có thể cùng mình đọ sức một phen.

Neo nghiêng người về sau, đột nhiên vươn tay bắt lấy tay cô, tiếp đó dùng môi mỏng dán vào cổ cô: “Cô nhìn qua, rất mê người.

“Anh, anh buông tôi ra!” Lâm Ngọc Linh lấy cùi chõ dùng sức đập vào bụng người đàn ông.

Anh ta không thèm để ý chút nào, giống như lực đạo của cô bất quá chỉ để gãi ngứa vậy, ngón tay dài chỉ xuống bên hông cô: “Khanh vốn là giai nhân vì sao lại thành tặc?”

Khi tức trên thân người đàn ông cũng không khó ngửi, thâm chí loại hương vị mát lạnh như thanh ninh rất khiến Lâm Ngọc Linh yêu thích, nhưng cô chính là ngăn không được mà buồn nôn, cảm thấy rất chán ghét khi anh ta đụng vào mình.

Cô đỏ mắt, không ngừng dùng sức giấy giụa trong ngực anh ta.

Chu Hoàng Anh, anh đang ở đâu vậ Lâm Ngọc Linh thấy mình làm sao cũng không giấy ra được, vô cùng mong đợi nhìn thấy anh.

“Đừng động.

Ngón tay dài của Neo xẹt qua bụng cô, liền dừng ở đó, rất có ý muốn di chuyển xuống phía dưới.

“Tên khốn kiếp, đem tay anh rút rai Cô nổi giận, dùng đầu hung hăng đập về sau, đánh lên trán người đàn ông.

Người sau lưng ăn đau, lập tức buông tay ra Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi.

Xoa đầu có chút choáng váng quật cường đứng dậy.

Mà cổ cô, chậm rãi chảy ra chất lỏng màu đỏ, cô theo bản năng đưa tay lên sờ sờ, một tay chất lỏng màu đỏ, sợ tới mức hai chân cô nhũn ra, thế nhưng, giờ phút này cô không có cách nào lùi lại, cũng không có cách nào sợ hãi cùng mệt mỏi.

Mạnh mế chống đỡ lực đạo trên người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tôi không thể giết chết anh, sau này tôi nhất định sẽ khiến anh phải chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.