“Ăn nhiều một chút.
”
Chu Hoàng Anh gắp hết ớt xanh trong món ớt xanh xào đậu phụ khô, đem đậu phụ khô hoàn toàn không cay để vào chén Lâm Ngọc Linh.
Ống tay áo sơ mi của anh vén lên tới chỗ khuỷu tay, cánh tay thon dài cùng ngón tay xương khớp rõ ràng là một đạo phong cảnh tịnh lệ (thuần tịnh mỹ lệ), không nhanh không chậm bưng chén lên trước mặt Lâm Ngọc Linh, sau khi múc đầy canh cá bạc lại đặt xuống Sau đó lột tôm, để vào trong đĩa của cô.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi.
Lâm Ngọc Linh chăm chú nhìn anh, ngay cả cơm cũng quên ăn luôn.
“Ngốc cái gì? Ăn đi.
” Anh nói xong lại tiếp tục lột tôm, lột xong lại để lên trước mặt cô.
“Quan hệ của thủ trưởng Chu cùng phu nhân thật tốt.
’ Cao Tịnh Vũ cảm thán: “Sao ngài không tự mình ăn chút gì đi?”
Lâm Ngọc Linh vừa nghe thấy lời này, tóc gáy toàn thân đều dựng lên hết, tùy thời tiến vào trạng thái phòng bị – Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai bảo vấn đề mà Cao Tịnh Vũ hỏi này quá không lấy làm vui vẻ.
Ở đây thế nhưng đều là cá hồ hoặc là hải sản, người bị thương bình thường tốt nhất đừng dính đến mấy thứ thức ăn kích thích này, nếu không vết thương rất dễ dàng đau đớn kéo dài không tốt Vào lúc này hỏi vấn đề này, nếu như.
không biết Chu Hoàng Anh bị thương thì bảo là thăm dò, nếu như biết anh bị thương thì bảo là dựng chuyện.
“Uhm, quả thật không tệ.
” Chu Hoàng Anh trả lời, đặt tôm xuống: “Tôi không ăn hải sản”
“Có nguyên nhân đặc thù gì sao?”
“Có thôi đi không!” Hà Thanh Nhàn đột nhiên buông đũa xuống, phát ra tiếng vang cực lớn doạ Cao Tịnh Vũ nhảy dựng.
Anh ta có vẻ như không ngờ tới, Hà Thanh Nhàn bình thường đối với mình điểm mi thuận mắt, sẽ đột nhiên phát hoả, có vài bất đắc dĩ: “Anh chỉ là tò mò thôi.
”
“Tò mò đúng không, cút về nhà mà tò mò, đừng lại mất mặt xấu hổ trước mặt bạn bè của bà đây, tự anh không thấy buồn nôn, tôi còn ngại bẩn, ngay lập tức cút xéo.
’ Hà Thanh Nhàn nắm chặt hai tay lồng ngực phập phồng không ngừng.
Lâm Ngọc Linh lo lắng nhìn cô ấy, lại không có mở miệng.
Lúc này, cô vẫn là đừng quấy rối, vốn tưởng Chu Hoàng Anh sẽ ra mặt nói chuyện, ai ngờ anh chỉ là phối hợp lột tôm bỏ vào trong chén của cô, sau khi cô uống xong canh lại săn sóc hỏi có muốn thêm không, hoàn toàn mặc kệ tranh chấp trên bàn.
“Thanh Nhàn, em nói như vậy, anh rất đau lòng.
”
“Đừng giả mù sa mưa nữa, cô ấy đã mở miệng bảo anh đi rồi, còn mục đích ỷ lại chỗ này cũng quá rõ ràng rồi, quân khu chúng tôi không có khả năng hợp tác với anh, tự mình giải quyết cho tốt đi” Trân Tuấn Anh cũng là thật sự rất tức giận, trực tiếp lôi kéo Hà Thanh Nhàn đến bên người mình: “Nhàn Nhàn, chị không cần để ý anh ta, đến một bên ăn cơm là được rồi.
”
Mắt Hà Thanh Nhàn có chút đỏ, làm sao cũng không ngờ nam thần mình thích lâu như vậy, vậy mà lại là một người như thế, trong lòng bảy trên tám dưới rất khó chịu, đồng thời cảm thấy có chút có lỗi với Lâm Ngọc Linh Chu Hoàng Anh còn có… Trần Tuấn Anh.
Đều là người mà cô mang tới, lại để cho bữa tối hôm nay ăn tới không được thoải mái.
“Tuấn Anh.
” Chu Hoàng Anh rốt cuộc lên tiếng: “Ngồi xuống ăn cơm, đồ ăn ở đây mùi vị không tệ, phu nhân, em thấy sao?”
“Mùi vị rất tốt.
” Da đầu Lâm Ngọc Linh tê rần.
“Uhm, nếu phu nhân thấy tốt, vậy anh liền nếm thử xem” Sau khi nói xong, không thèm để ý gắp tôm lên, sau khi bóc vỏ liền bỏ vào trong miệng.
Lâm Ngọc Linh trong lòng khẩn trương, lại không dám nói gì, chỉ có thể cười: “Có phải ăn rất ngon không?”
“Chính xác, ánh mắt của phu nhân rất tốt.
”
Hai người một xướng một hoạ ngọt ngào mười phần, đồng thời cũng đem Cao Tịnh Vũ làm lơ đến sạch sẽ Anh ta thậm chí còn chưa nói mấy từ đại loại như “tạm biệt” hay “đi trước”, trực tiếp đứng dậy kéo cửa rời khỏi phòng bao.
Lâm Ngọc Linh vội vàng cầm khăn giấy đưa cho Chu Hoàng Anh: “Nhanh nhổ ra đi, ăn cái này không tốt cho vết thương.
”
Người đàn ông hiếm khi “ngoan ngoãn nghe lời” đem thứ trong miệng nhổ ra.
“Anh trai à, bộ dạng bây giờ của anh, đặc biệt giống túng thiếu, từ lúc nào mà anh còn sợ vết thương không tốt chứ?” Trần Tuấn Anh thấy người vướng bận đã đi xa, tâm tình rất tốt ngồi xuống, mở miệng trào phúng.
“Ở lúc quyết định đưa cậu đi Châu Phi.
”
Trần Tuấn Anh: ”…
Anh là ai, anh đang ở đâu, anh mới vừa nói cái gì vậy?
Không, anh ta chưa nói gì hết, anh ta là một thanh niên tốt mà.