Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 428: Cần Gì Phải Thẹn Thùng Như Vậy




Lạch cạch.

Lại có một âm thanh nữa vang lên, Lâm Ngọc Linh rốt cục kéo váy lên, thò đầu nhỏ ra: “Khụ, thủ trưởng đại nhân”

“Cần gì phải thẹn thùng như vậy? Nên xem, không nên xem, anh đều đã nhìn qua” Chu Hoàng Anh thản nhiên nhìn về phía cô: “Có một số nơi phát triển chưa được tốt”

Không, chưa được phát triển tốt?

Aaaal Chu Hoàng Anh! Đấu tay đôi đi!

Mấy từ này trong nháy mắt liền hiện lên trong đầu Lâm Ngọc Linh, nhưng mà … sau khi nghĩ đến cơ ngực cường tráng của ai đó, cô lập tức mất ý định tự mình tìm đến cái chết.

“Đúng là đáng ghét, mặc quần áo mà vẫn không thể tử tế được”

“Hả?” Chu Hoàng Anh nheo mắt.

“Ý của em làm, nếu như ở thời xưa, vẻ đẹp của anh chính là không gì sánh bằng”

Lâm Ngọc Linh chính là muốn đánh nhau rồi, gần đây cô nói chuyện rất thích chọc người.

Nếu không, tại sao cô có thể nói điều gì đó được chứ …

Chu Hoàng Anh giống như đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó liền gật đầu: “Ở thời xưa, anh không thể kết hôn như thế này”

“…Chu Hoàng Anh!” Lâm Ngọc Linh tức giận phồng má: “Hôm nay anh chưa uống thuốc sao!

“Uống rồi”

“?” Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh hoàn †oàn ngây ngốc, không biết nên như thế nào đáp lại.

“Em chính là thuốc của anh” Anh cúi người lại gần và đặt một nụ hôn sâu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô.

Sau đó.

Một người phụ nữ nhỏ bé nào đó, hai tay giữ chặt váy, nín thở đồng tử co rút, lưng hơi cứng đờ, giống như một con vật nhỏ ngốc nghếch.

Người đàn ông mỉm cười rời đi và sải bước ra ngoài.

Đến AI Lâm Ngọc Linh cô đúng là điên rồi.

Cứ như vậy mà để bản thân bị mê hoặc sao? Quên đi? Trong nháy mắt vừa rồi cô có cảm giác như tim mình ngừng đập!

€ó cảm giác như, nếu cảnh tượng vừa rồi xảy ra ở không gian thứ hai, có lẽ trên đầu cô sẽ xuất hiện một đống khói, điều này đồng nghĩa với việc cô đã bị … một nụ hôn của anh… làm cho ngượng chính mặt.

Vì thế.

Ban đầu đã định bảy giờ sẽ xuất phát, liền biến thành tám giờ.

Khi đến trung tâm thương mại, Lâm Ngọc Linh nhận ra rằng mình thực sự không có tài mua sắm, cô thà ở nhà ngồi trên sô pha chơi game còn hơn, cũng không định sẽ đến trung tâm thương mại cao cấp chọn lựa hàng xa xỉ như vậy.

Tóm lại.

Cô chẳng có chút hứng thú nào đối với cái loại một túi hàng mà giá trị của nó bằng một tháng lương của cô, nhìn thôi đã thấy đau lòng.

Đơn giản chỉ cần chạy qua một số chỗ.

Lạch cạch.

Không may.

Cô va vào tấm lưng vững chãi của một người đàn ông.

Nếu như theo Lâm Ngọc Linh mà nói, trong cuộc sống của cô có thể nhìn thấy tất cả.

Có so sánh sắp xếp, lưng của Chu Hoàng Anh tuyệt đối có thể coi như là một bức tường, ít nhất thì hai khái niệm này cũng không giống nhau, chóp mũi của cô sẽ không đau như vậy.

“Em đi đường không nhìn à?” Người đàn ông bất đắc dĩ quay đầu lại, giống như một con gà trống, túm lấy cô áo của cô khế nhấc lên.

“Ơ, anh lại có thể nói em sao, không phải là do anh đột nhiên dừng lại” Cô sờ sờ mũi mình, quả thực rất đau.

Người đàn ông cười khểnh: “Nhìn”

Cô nhìn theo hướng anh chỉ.

Cách đó không xa là khu vực vui chơi của trẻ em.

Mà ở đó Tiêu Thành Đạt lúc này đang đứng trước máy gắp thú, người đàn ông này cao hơn mét tám, lẳng lặng đứng ở kia, đang chăm chơi trò chơi của mình dường như khói lửa nhân gian lúc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh ta.

“Thầy?” Cô sửng sốt: “Anh ấy có sở thích biến thái như vậy”

“So với sở thích của anh ấy, anh quan tâm nhiều hơn đến cách gọi biến thái hơn”

Phốc.

Lâm Ngọc Linh hờn dỗi liếc nhìn Chu Hoàng Anh, tính nói gì lại thôi: “Em nói sư phụ em là biến thái đó là bình thường, đây là khi thầy trò đấu võ mồm, anh cũng muốn quản sao, đây là nói xấu đấy”

“Anh đang nói sự thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.