Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 418: Ai Bảo Cậu Né Tránh Tôi Ba Năm




Lâm Ngọc Linh lo lắng cầm bàn tay to lớn của anh.

Chu Hoàng Anh sững sờ, cụp mắt nhìn cô, phát hiện trên khuôn mặt của cô viết rõ rằng cô đang lo lắng, rất để ý đến cảm xúc của anh.

Có khi, anh thật sự cảm thấy được, rằng một cô gái nhỏ bé như cô còn thân thiết với anh hơn cả chính người trong gia đình của mình, đồng thời còn hiểu anh hơn bất kỳ ai khác, tuy rằng thoạt nhìn ở mặt ngoài cô cách anh một khoảng cách rất xa xôi, nhưng có khi chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để đại biểu cho tất cả.

Anh nắm ngược lại tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cậu… Cậu… Sở Nhược Phi tức giận xanh cả mặt.

“Tôi nói gì sai sao? Chẳng phải tôi đã sớm nói với bà rằng đừng đừng bắt nạt người của tôi ở ngay trên địa bàn của tôi!

Bà mau cút khỏi chỗ này đi, chớ chọc tôi tức đến điên lên, tôi sẽ đến nhà họ Chu hỏi thăm bác trai Chu Thẩm Ngôn một chút xem nhiều năm trôi qua như vậy đã dạy dỗ người phụ nữ của mình như thế nào!” Sau khi Lục Vương nói xong còn lộ ra vẻ mặt vô cùng tà ác: “Đã quên nói cho bà biết, tôi là người thừa kế duy nhất trong nhà, quyền lợi rất lớn đấy!”

Nghe Lục Vương nói như vậy, làm sao Sở Nhược Phi có thể là đối thủ của anh ta?

Bà ta chỉ đành phải trừng mắt lườm Lâm Ngọc Linh một cái, hừ lạnh bước chân ra ngoài, ngay cả việc liếc mắt nhìn Chu Hoàng Anh một cái cũng cảm thấy dư thừa, dáng vẻ khi rời đi của bà ta vô cùng đau đớn, như thể toàn bộ thế giới đều đang bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối là bà ta vậy.

Sau khi thấy bà ta rời đi, Lục Vương mới nhẹ nhàng thở ra, nếu như vừa rồi mình không ra tay, để mặc cho ba người trước mặt này đối phó với bà ta, e rằng đến ban đêm cũng không chắc chắn có thể xử lý xong, có khi lại còn bị bà già mặt dày kia bắt nạt một trận.

Cho nên nói, không phải đối xử lịch sự như quý ông với bất kỳ ai cũng là một chuyện tốt.

“Cậu muốn tranh giành học trò với tôi sao?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Thành Đạt đột ngột vang lên.

“Hả, cậu đang nói gì thế, dáng vẻ của lại có ý gì đấy, tôi tranh giành học trò u thì có tác dụng gì, chúng ta không thể cùng nhau dạy một người được sao?

Tôi có chỗ nào kém hơn cậu chứ? Cậu có dám nói cho học trò của cậu biết “Huyết tri giảo” kia là thứ tôi với cậu cùng nhau nghiên cứu không, có dám nói cho cô ấy biết mẹ của tôi là bác sĩ Trung y còn ba của tôi là thầy tướng số không?”

Phụt.

Vốn dĩ Lâm Ngọc Linh không muốn cười trong tình huống này, nhưng khi nghe đến cậu cuối cùng thật sự không thể nhịn cười được nữa, bật cười ra tiếng luôn.

Đương nhiên cô hiểu rõ người có thể đứng chung một chỗ với Tiêu Thành Đạt sẽ không phải là kẻ đầu đường xó chợ, cái gọi là tập đoàn của nhà họ Lục cũng là một gia tộc lớn ẩn dật vì không muốn để lộ ra bên ngoài, không có khả năng chỉ là bác sĩ Trung y với thầy tướng số đơn giản, chắc chắn là một gia tộc có truyền thừa.

Nhưng khi nghe Lục Vương nói như vậy, cô vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Này, đừng cười nữa, tên của cô gì?

Tên tôi là Lục Vương” Lục Vương khẽ lắc đầu làm mái tóc của mình xõa tung, yên lặng đến gần Lâm Ngọc Linh muốn cho cô một cái ôm coi như quà gặp mặt.

“Tên cô ấy là Lâm Ngọc Linh, Lục Vương, cuối cùng cậu cũng dám xuất hiện trước mắt tôi rồi sao?” Chu Hoàng Anh cực kỳ nhanh nhẹ tiến đến phía trước Lâm Ngọc Linh, ôm chặt cô vào trong lòng.

Hiển nhiên, đối mặt với hai con sói trước mặt, anh nhất định phải thể hiện đúng lúc để bọn họ biết rốt cuộc chủ nhân của bé mèo hoang nhỏ này là ai.

Lâm Ngọc Linh được bảo vệ trong vòng tay của anh, nghịch ngợm lè lưỡi, làm mặt xấu với Lục Vương.

Lục Vương gãi phía sau gáy, nhếch miệng: “Tôi vừa mới giúp anh giải quyết việc nhà, vậy mà giờ anh đối xử với tôi như này sao!”

“Ai bảo cậu né tránh tôi ba năm?”

“Khu, được rồi được rồi, tôi thừa nhận tôi sợ Trần Tuấn Anh nhà anh, được chưa?”

“Lục Vương, đi lên trước đi” Tiêu Thành Đạt chặn ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Nếu không đi vào, hôm nay chỉ sợ cũng không vào được nữa”

Anh nhìn điểm tròn nho nhỏ màu đỏ đang thong thả bò về phía vị trí của mình trên đồng hồ, vẻ mặt trở nên âm trầm, chỉ sợ có người nhìn thấy anh về nơi này nên muốn ra tay.

Nếu mau chóng đi vào còn có thể giả vờ làm như không có mặt, nếu không mau chóng đi bắt được, chỉ sợ sẽ phải đấu võ mồm một phen.

Chu Hoàng Anh gật đầu, cụp mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Bây giờ cũng không sớm, nghe nói đầu bếp nơi này không tồi, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi”

“Mấy người cũng đến sao?” Tiêu Thành Đạt kinh ngạc.

“Chẳng lẽ không được sao?”

“Học trò của tôi cần nghỉ ngơi.

“Tôi không sao hết” Lâm Ngọc Linh ngượng ngùng gãi cái ót: “Tôi… Tôi cũng muốn nhìn xem nhà của huấn luyện viên trông như thế nào.

Nếu học trò nhà mình đã nói như vậy, Tiêu Thành Đạt đành phải gật đầu: “Vậy cùng nhau vào đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.