Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 416: Đây Là Đang Uy Hiếp Anh Ta Phải Không




Cảnh tượng này lọt vào trong mắt của Tiêu Thành Đạt.

Anh ta bước nhanh đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, kéo cô từ vị trí bên cạnh Chu Hoàng Anh đến chỗ mình, dùng thân mình để bảo vệ cô “Bà là ai?” Giọng nói lạnh lùng của anh †a nhấn rõ từng chữ, nâng bàn tay lên làm một động tác kỳ lạ, lập tức có rất nhiều lính đánh thuê tố chất tốt đã được huấn luyện bao vây xung quanh mọi người.

Tuy Sở Nhược Phi là người nhà họ Chu nhưng cả đời đều thường xuyên qua lại ba địa điểm là trong nhà, thẩm mỹ viện và trung tâm mua sắm lớn.

Bà ta rất ít khi gặp phải trường hợp như thế này, huống chỉ là nhìn thấy một lượng lớn lính đánh thuê được huấn luyện bao vây mình.

Bà ta lập tức cảm thấy có hơi hoảng hốt.

Tuy nhiên không lâu sau, bà ta đã tỉnh táo lại: ” Chuyện này liên quan gì đến cậu?

Cậu là ai?”

“Cô ấy là học trò của tôi” Tiêu Thành Đạt lười nói chuyện với Sở Nhược Phi: “Thủ trưởng Hoàng Anh, tôi giao học trò cho anh, không phải để anh mặc kệ người nhà bắt nạt cô ấy!”

“Ta cũng có ý này:’ Chu Hoàng Anh nhếch môi không nhanh không chậm, dáng vẻ ung dung như đang đi bộ trong sân nhà, có vẻ như đã dự đoán được sẽ xảy ra tình hình hiện tại.

Tiêu Thành Đạt vô cùng chán ghét anh như thế này.

Anh ta chán ghét bị người nhìn thấu, càng chán ghét bị người lợi dụng, người có tính tình cao ngạo lạnh lùng như anh ta đã sớm muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, tầm mắt của anh ta dừng ở trên người Lâm Ngọc Linh, dáng vẻ kiêu ngạo ngay lập tức bị dập tắt.

“Đến chỗ tôi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ai đó đã gửi những bức ảnh này cho bố mẹ tôi, nhằm mục đích khiến bọn họ sinh ra cảm giác chán ghét đối với Lâm Ngọc Linh” Chu Hoàng Anh lấy ra một chiếc túi da, đưa cho Tiêu Thành Đạt.

Anh ta cởi bỏ.

Bên trong là hình ảnh sau khi anh ta huấn luyện cho Lâm Ngọc Linh, đưa cho cô bình nước hay nói chuyện phiếm với cô, bởi vì nguyên nhân phòng nghỉ ở bên ngoài cho nên bất kỳ người nào cũng có thể chụp được những bức ảnh này, không có chỉnh sửa kỹ xảo nào cả.

Sở Nhược Phi lại nhìn thấy những ảnh chụp này, hừ lạnh một tiếng: “Loại người phụ nữ không đứng đản như này, nhà họ Chu chúng ta không kham nổi!”

“Bà nói thêm câu nữa thử xem” Tiêu Thành Đạt không sợ thế lực của nhà họ Chu, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến không khí khô nóng xung quanh cũng bị hạ nhiệt.

Sở Nhược Phi muốn phản bác theo bản năng, nhưng khi bà ta chạm đến sự lạnh giá giống như ma quỷ bên trong tâm mắt của anh ta, đừng nói là phản bác, ngay cả hô hấp cũng có chút không thông thuận.

Chu Hoàng Anh không vui nhíu mày: “Nano, đây là mẹ của tôi”

“Vậy thì sao? Người bà ta đang bắt nạt là học trò của tôi, Chu Hoàng Anh, tôi cảnh cáo anh, đừng quá đáng!”

Lâm Ngọc Linh nghe hai người này anh một câu tôi một câu mà chẳng hiểu ra sao, cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Chu Hoàng Anh và Tiêu Thành Đạt không hề đơn giản, mới vừa rồi nhận được cuộc điện thoại từ Sở Nhược Phi, Chu Hoàng Anh lập tức báo địa chỉ nơi này, sau đó vội vàng chạy tới rồi chạm mặt ở chỗ này.

Vậy cũng có nghĩa ý định ban đầu của anh là để huấn luyện viên xử lý chuyện này.

Nhưng tại sao bây giờ hai người lại cãi nhau?

“Câu… Cậu là Nano sao?” Nghe thấy cái tên này, Sở Nhược Phi lập tức bớt hung hãn, ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Ngọc Linh cũng không còn chán ghét như trước nữa mà trở nên có chút kinh ngạc: “Cậu là Nano, vậy tại sao cậu… Tại sao cậu lại nhận người như cô ta làm học trò?”

Tâm trạng lúc này của Tiêu Thành Đạt không tốt lắm, cả khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, muốn nghe xem bà ta định nói cái gì.

“Ngay cả người như cô ta mà cậu cũng nhận làm học trò, vậy tại sao cậu không chấp nhận Tạ Miên? Tạ Miên là người thừa kế tương lai của tập đoàn nhà họ Tạ đấy!”

Lâm Ngọc Linh nghe xong lời nói này, không biết nên cười hay nên cảm thấy thê lương cho bản thân, không phải cô đã sớm biết ở trong lòng người nhà của Chu Hoàng Anh, bản thân mình không đáng một đồng sao? Vì sao còn cảm thấy khổ sở như thế này?

Khổ sở… Không, cảm xúc này không tính là khổ sở, cùng lắm chỉ là trong lòng không thoải mái mà thôi.

Tiêu Thành Đạt dường như vừa nghe thấy một câu chuyện hài của thế kỷ: “Tập đoàn nhà họ Tạ thì sao? Đây là đồ vật gì?”

Sở Nhược Phi bị nghẹn họng, không nghĩ rằng Tiêu Thành Đạt lại trả lời như vậy, hoàn toàn không nể tình mặt mũi của mình và nhà họ Tạ, lập tức tức giận hét: “Mặc dù cậu được mọi người tôn trọng gọi một tiếng “thần đồng”, nhưng như vậy cũng có nghĩa là cậu có thể vênh váo hống hách, nơi này là thủ đô!”

Đây là đang uy hiếp anh ta phải không?

Chu Hoàng Anh thấp giọng cười rộ lên: “Mẹ, người đứng ở trước mặt mẹ là Nano, không phải người của quân khu, ngay cả ba và ông nội cũng không khống chế được anh ta.

“Vậy thì sao? Mẹ tự tin có thể khiến cậu ta không thể rời khỏi thủ đô!” Sở.

Nhược Phi vô cùng tự tin với chính mình: “Hôm nay mẹ phải bắt cậu ta nhận Tạ Miên làm học trò, làm sao, vừa muốn con muốn che chở cho con nhóc khốn nạn vô liêm sỉ kia đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.