Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 362: Cần Gì Phải Biết Qua Giấy Tờ




“Lâm Ngọc Linh, anh đối với em không có bất kỳ bí mật nào, em muốn biết cái gì anh đều có thể thành thật nói cho em biết, cần gì phải biết qua giấy tờ?” Ánh mắt Chu Hoàng Anh chuyên chú nhìn vào cô nói.

“Thật ra thì em rất sợ, anh ưu tú như vậy em phải dùng loại phương thức này hiểu thêm về anh, nếu như em cái gì cũng không hiểu về anh, cũng không cách nào ở lúc anh cảm thấy bi thương hiểu được, anh không thích em làm thế sao?”

“Lúc nào mới có thể xóa hết những suy nghĩ vớ vẩn đó của em đây!” Chu Hoàng Anh bất đắc dĩ xoa tóc cô: “Đã vì em mà đối nghịch với gia đình, còn muốn anh chứng minh anh rất thật lòng với em như thế nào đây?”

Anh vừa nhắc tới chuyện anh đối nghịch với gia đình, tim Lâm Ngọc Linh liền đau.

Cô hối hận ôm lấy eo anh, thấp giọng nói xin lỗi: “Hoàng Anh, thật xin lỗi, mới vừa rồi là em cố tình gây sự, em quá để ý anh, cho nên quên mất tất cả những gì anh vì em mà trả giá”

Chu Hoàng Anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô, đâu còn thấy oán trách, không nói gì, chẳng qua là chốc chốc lại hôn cô một cái.

Có lẽ vợ chồng chính là như vậy, cãi vã chẳng qua là tình thú nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt bình thường thôi.

Thứ hai, Lâm Ngọc Linh làm xong công việc ở đài truyền hình, trước đó đã nói với Chu Hoàng Anh, sau khi xong việc gọi điện thoại cho anh cùng đi cơm tối, đứng ở cửa đài truyền hình, Lâm Ngọc Linh liền móc điện thoại di động từ trong túi, cô vừa mới chuẩn bị gọi đi, bỗng nhiên có một cuộc gọi khác gọi tới Là Lê Thúy!

Chân mày Lâm Ngọc Linh khẽ nhíu một chút, không phải hôm nay cô ấy có một cuộc phỏng vấn ở bên ngoài sao?

Không có suy nghĩ nhiều, cô liền đưa tay bấm vào nút trả lời: “Lê Thúy…”

“Lâm Ngọc Linh, quá tốt, chỉ có cô bây giờ mới chịu nghe điện thoại của tôi, cô mau tới mau cứu tôi!” Cô ấy còn chưa có nói xong, giọng Lê Thúy đầy nức nở liền truyền tới.

Cô ấy hình như đang trong một quán bar, âm nhạc bên kia huyên náo điếc tai! Trong lòng Lâm Ngọc Linh trong nháy.

mắt khẩn trương, cô trầm giọng dò hỏi: “Lê Thúy, trước tiên cô đừng có gấp, tỉnh táo lại nói cho tôi cô đã xảy ra chuyện gì?”

“Lần này lãnh đạo cho tôi nhiệm vụ đi tìm bằng chứng quay lại video việc tham ô ăn uống chơi gái cá cược, tôi giả trang thành nhân viên phục vụ lẫn vào trong phòng bao riêng của bọn họ, nhưng không nghĩ tới lại bị phát hiện, bọn họ đang lục soát tất cả các nhân viên, nếu như tôi bị phát hiện sẽ chết chắc” Lê Thúy gấp đến mức ngay cả nói chuyện cũng không có mạch lạc.

Cô ấy kêu cứu: “Lâm Ngọc Linh, cô giúp.

tôi nghĩ biện pháp đi, lập tức sẽ lục soát tới tôi rồi!”

Sắc mặt Lâm Ngọc Linh lập tức trở nên ngưng trọng, cũng không thể trơ mắt nhìn Lê Thúy rơi vào nguy hiểm, cô dứt khoát phân phó nói: “Lê Thúy, trước hết cô đừng khóc, đem địa chỉ bây giờ cô đang ở gửi cho tôi, tôi liền đi qua cứu cô!”

“A, được!”

Cúp điện thoại, Lâm Ngọc Linh suy tư một phen, sau đó lại biên tập một cái tin nhắn ngắn gửi cho Chu Hoàng Anh: Lê Thúy ra ngoài làm việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như làm xong việc nhất định phải tới đón bọn em!

Lần này rất nguy hiểm, có Chu Hoàng Anh cứu viện là tốt nhất, hơn nữa như vậy anh sẽ không oán trách cô chuyện gì cũng đều không nói cùng anh.

Phát xong tin nhắn ngắn, Lâm Ngọc Linh vội vàng gọi một chiếc xe taxi chạy nhanh tới chỗ Lê Thúy.

Đi tới trong quán bar, tình huống so với cô tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lối đi bên trong đều bị phong tỏa, vệ sĩ đi khắp nơi tìm những nhân viên phục vụ đang ẩn núp mang tới giữa đại sảnh để kiểm tra.

Một người mặc đồ nhấn hiệu nổi tiếng, mang dây chuyền vàng là một người đàn ông trung niên đứng ở đó nhìn chằm chằm bọn họ, giọng lão ta tràn đầy lệ khí: “Trong số các người ai là phóng viên? Dám len lén thu thập tài liệu xem ra là chán sống, thức thời một chút nhận tội, nếu không thì đừng trách tao sao không khách khí!”

Theo lời lão ta nói, vệ sĩ đứng bên cạnh lão ta dùng sức quất roi lên đất, làm bụi bặm tung bay.

Các nhân viên phục vụ đều bị dọa sợ sắc mặt ảm đạm, khoát tay nói, “Không… Không phải chúng tôi!”

Tên đàn ông tâm cơ thâm sau xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, lạnh lùng hừ một cái: “Vậy cứ tiếp tục lục soát cho tao, tao cũng không tin không tìm được!”

“Dạ”

Bọn vệ sĩ nhanh chóng tản ra khắp nơi trong quán bar.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.