Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 309: Bất Kỳ Ai Cũng Không Có Tư Cách Cướp Đi!




Lâm Ngọc Linh không kiềm được khẽ cau mày: “Nhưng đàn anh Chu anh ấy.

.

“Lâm Ngọc Linh!” Chu Hoàng Anh cứng rắn gọi tên cô, ngữ khí rõ ràng đã bắt đầu trở nên bất mãn: “Nếu như em còn nhắc đến người đàn ông đó trước mặt anh, anh sẽ không để ý mà lập tức làm cho cả dòng họ của hắn đều biến mất trong giới kinh doanh đấy”

Lâm Ngọc Linh không biết được rằng hôm nay anh vì để có thể được nhìn thấy cô mà đặc biệt gạt bỏ công việc để về đây với cô!

Cô cũng không biết được răng lúc anh phải đội cơn mưa lớn như vậy để quay về thự lại không nhìn thấy Lâm Ngọc Linh đâu, anh đã lo lắng đến mức ruột gan rối bời!

Cô cũng không biết rằng anh sợ Lâm Ngọc Linh xảy ra chuyện, liền lập tức ra lệnh cho Trần Tuấn Anh lập tức điều tra tất cả những tin tức liên quan đến cô ở thủ đô, còn anh thì tự mình cầm một chiếc ô đi không mục đích trong mưa để tìm cô!

Cô càng không biết rằng lúc Chu Hoàng Anh nhìn thấy cảnh cô và một người đàn ông khác đang ôm nhau, cái loại cảm giác mà cả trái tìm bị đố kị chèn ép đến sắp phát điên kia là như thế nào!

Cô là của anh, bất kỳ ai cũng không có tư cách cướp cô đi!

Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ kia của Chu Hoàng Anh, cơ thể Lâm Ngọc Linh nặng nề run rẩy, cô biết răng nếu như Chu Hoàng Anh thật sự tức giận, thì chuyện gì anh cũng có thể làm ra được, lời anh nói từ trước đến nay đều không phải là nói đùa mà thôi.

“Đừng mài Sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến đàn anh Chu nữa, em sẽ xem như là không có người này trên đời, anh đừng xuống tay với đàn anh Chu có được không?” Lâm Ngọc Linh đưa tay khẽ chạm vào đôi môi anh, nhanh chóng thỏa hiệp.

Mà trong đôi mắt của Chu Hoàng Anh lại xoẹt qua một tia ảm đạm, tuy rằng Lâm Ngọc Linh đã thỏa hiệp theo như suy nghĩ của anh, nhưng cô lại là đang suy nghĩ cho Chung Thành!

Từ trước đến nay anh đều không phải là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi, nhưng kể từ sau khi gặp được Lâm Ngọc Linh, chỉ cần cô hơi lại gần người đàn ông nào khác là anh đã không chịu được rồi!

Anh hận không thể dung nạp cô vào trong cơ thể mình, in lên trái tim mình!

Đôi mắt của Chu Hoàng Anh dần trở nên nóng bỏng, Lâm Ngọc Linh không đoán ra được anh đang nghĩ cái gì, chỉ là cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong tim: “Hoàng Anh, anh đừng tức giận nữa mà, em sai rồi, em bảo đảm với anh sau này sẽ không lại gần người đàn ông khác quá ba mét.

.

Lời nói cuối cùng vẫn chưa dứt, cánh tay đang nâng khuôn mặt cô của Chu Hoàng Anh đã dùng lực kéo mạnh, Lâm Ngọc Linh liền ngã nhào vào trong lồng ngực dày rộng của anh!

Anh mạnh mẽ chặn lại đôi môi đỏ mọng của Lâm Ngọc Linh, anh trút bỏ vẻ ôn hòa thường ngày, chiếc lưỡi dài bá đạo xâm nhập, không chờ được mà gấp gáp tìm tòi mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng côi Lần hôn môi này mạnh mẽ hơn những lần hôn môi trước đây, Lâm Ngọc Linh cảm giác.

hô hấp của mình dường như đều sắp bị Chu Hoàng Anh cướp đi hết rồi, đây vẫn không tính là gì, quan trọng là anh vậy mà lại gặm cản môi cô!

Vị máu tanh nồng dần dần lấp đầy khoang miệng của hai người “Đau quá.

.

” Lâm Ngọc Linh đau đến chảy nước mắt, tủi thân kêu lên.

Cô vẫn còn biết đau cơ đấy!

Vậy cô có biết rằng trong lòng anh còn đau hơn cô gấp mấy lần hay không, chút trừng phạt này dành cho cô có là gì chứ?

Nhưng bình thường Lâm Ngọc Linh rụng một sợi tóc anh cũng đều cau mày, càng đừng nói đến dáng vẻ cô đáng thương như vậy trước mặt anh, Chu Hoàng Anh cuối cùng vẫn là không nỡ tiếp tục gặm cắn cô, di chuyển ra khỏi môi cô.

Anh ôm chặt lấy Lâm Ngọc Linh, âm thanh giống như là đang phát ra từ trong ngực vậy: “Nhớ kỹ lấy lời em nói lúc bây giờ đấy! Anh không hy vọng bên cạnh anh có mấy tình địch chó mèo gì đó đâu!”

Đôi môi Lâm Ngọc Linh vẫn còn truyền đến cơn đau tê dại, bị Chu Hoàng Anh cứng rắn cảnh cáo như vậy, trong lòng cô liền có một dòng nước chua xót chảy qua: “Nhưng bên cạnh anh cũng có rất nhiều oanh yến vây quanh đấy thôi! So với anh thì một chút này của em có được tính là gì chứ!”

Chu Hoàng Anh rũ mắt nhìn cô: “Ghen rồi à?

“Không có đâu!” Lâm Ngọc Linh phủ nhận nhưng vẻ mặt của cô rõ ràng đã trở nên khó chịu.

“Cô gái ngốc này!” Vẻ mặt Chu Hoàng Anh đã dịu đi không ít, anh yêu chiều thổi lên chóp mũi cô: “Chúng ta không giống nhau, em là con gái nên đối với những chiêu trò tán tỉnh vẫn rất khó tránh khỏi dao động, còn anh bởi vì nguyên nhân gia thế nên anh không có cách nào bảo đảm được bên cạnh anh sẽ không xuất hiện phụ nữ, nhưng người anh mong muốn chỉ có một mình em, chỉ cần em không thích thì anh có thể vĩnh viễn không bao giờ tiếp xúc với bọn họ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.