Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 227: Tôi Sẽ Chứng Minh Sự Trong Sạch Của Bản Thân




Lâm Ngọc Linh cười nhạt vỗ vai cô ấy: “Được rồi, là chính cậu rất giỏi.

Cậu xem cậu thông minh thế này cơ mà, chỉ là bình thường không chịu học mà thôi!”

“Đúng nhỉ, sau này chị đây nhất định sẽ học tập mỗi ngày, chăm chỉ hướng về phía trước, báo đáp tổ quốc!” Hà Thanh Nhàn hùng.

hồn nói, cô ấy nghĩ đến điều gì đó, kéo Lâm Ngọc Linh đi về phía trước của bảng thứ hạng: “Chúng ta đi xem thành tích của cậu, cậu cố gắng như vậy kết quả chắc chắn sẽ không quá tệ!”

Nếu theo như lời Hà Thanh Nhàn đã nói, Lâm Ngọc Linh lần này lại đứng thứ nhất.

Như vậy cũng thôi đi, mấu chốt là mỗi một môn học cô đều đứng đầu danh sách.

“A a a! Ngọc Linh ơi cậu thật sự quá giỏi rồi!”

Hà Thanh Nhàn quả thực còn vui mừng hơn cả bản thân giành được giải thưởng.

Lâm Ngọc Linh vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, thật ra tối qua cô đã nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm, chủ nhiệm đã tiết lộ thành tích của cô cho cô rồi.

Điều khiến Lâm Ngọc Linh vui nhất chính là chủ nhiệm mong đợi rất lớn vào cô.

Cũng đồng ý sẽ bố trí công việc phù hợp cho cô dựa theo điều kiện bản thân của cô.

“Đi! Chúng ta tìm một quán ăn ăn mừng một chút!” Hà Thanh Nhàn vui vẻ đề nghị.

“Chờ một chút” Lâm Ngọc Linh kéo cánh tay Hà Thanh Nhàn lại, trâm giọng: “Bây giờ vẫn chưa thể đi, tớ còn có một việc phải làm, tớ còn phải đợi hai người đến”

“Ai vậy?” Hà Thanh Nhàn khó hiểu hỏi.

“Mã Tô và Trần Ái Như” Lâm Ngọc Linh khẽ mở miệng, bình tĩnh thốt ra hai cái tên Cùng với Lâm Ngọc Linh vừa dứt lời, trong đám đông vang lên một âm thanh ầm †, rất ăn ý tách ra một con đường nhỏ.

Ngay sau đó, thì nhìn thấy Mã Tô và Trân Ái Như bước đến.

‘Vẻ mặt bọn họ kéo căng, ôm hai tay, tư thế ngẩng cao đầu.

Nhìn thấy thứ hạng của Lâm Ngọc Anh trên bảng danh sách một trăm, bọn họ ngạc nhiên, rất rõ ràng kết quả này không nằm trong dự liệu của bọn họ.

“Này! Hai người hèn hạ kia, làm sao, bị thực lực của Ngọc Anh nhà chúng tôi làm chấn động rồi chứ gì? Các ngài đây loan truyền các tin tức hoàn toàn không đúng sự thật kia lẽ nào không sợ chột dạ chút nào hả!”

Hà Thanh Nhàn cao giọng hét lên.

Cô ấy từ lâu đã không vừa mắt bọn họ.

Nếu không phải Lâm Ngọc Anh vẫn luôn ngăn cản, có lẽ cô ấy đã sớm không không chế được bản thân mà xé bọn họ ra rồi Mã Tô che giấu sự bối rối trong đáy mắt, hừ lạnh một tiếng: “Cô thật là buồn cười, chúng tôi dựa vào đâu mà phải chột dạ chứ?

Đây là tự các học sinh nói ra, không phải chúng tôi, nếu cô muốn một lời giải thích thì đi tìm bọn họ ấy!”

“Đúng vậy, Lâm Ngọc Linh không nhìn ra được đấy, cô có năng lực như vậy.

Ngay cả chủ nhiệm cũng có thể bị cô mua chuộc rồi!

Cũng đúng, ngài thủ trưởng cô còn dụ dỗ được, càng đừng nhắc đến chủ nhiệm!” Trần Ái Như phụ họa.

Hai người lại đưa cuộc thảo luận xung quanh đẩy lên cao trào.

Lâm Ngọc Linh hơi nhếch nôi không nói gì, mắt nhìn trừng trừng bạn học trong đám đông càng ngày càng nhiều lên.

Hà Thanh Nhàn không thể nhịn được như cô, xắn tay áo lên, ánh mắt dữ tợn: “Các cô muốn tìm chết phải không!”

Mã Tô và Trần Ái Như mềm nắn rằn buông, lập tức bị dọa đến liên tục lui về phía sau: “Cô dám đụng vào chúng tôi, có tin tôi báo chuyện này cho bộ giáo dục không! Để cô bị thôi học!”

“Hoan nghênh các cô đi báo thỏa thích”

Hà Thanh Nhàn còn chưa trả lời, Lâm Ngọc Linh đã kiên định nói.

Mạnh mẽ quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Ngọc Linh: “Hôm nay các cô không đi báo cho bộ giáo dục thì phải xin lỗi trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh Lời của cô ngay cả Hà Thanh Nhàn cũng cảm thấy rất thất thường: “Ngọc Anh, cậu không sao chứ…”

Lâm Ngọc Anh không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, bước đến bên bục cao.

cô rút từ trong ba lô ra một chiếc máy tính bảng, mở khóa trước mặt mọi người, chuyển đến một video.

Giọng nói của cô mang theo sức mạnh không cho phép bỏ qua: “Đây là video thu hình lúc giám sát tôi thi, tôi đặc biệt yêu cầu chủ nhiệm để chứng minh, mượn cái này để chứng tỏ sự trong sạch của tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.