Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 153: Cho Cô Một Phút




Cửa phòng không khóa, Tạ Miên nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó cánh cửa liền hé ra một khe hở nhỏ.

Từ khe hở đó, cô nhìn thấy rõ người đàn ông làm cho cô sớm nhớ chiều mong, dáng vẻ kiên cường khôi ngô, anh đang ngồi bên bàn làm việc, ngón tay thon dài xinh đẹp lật những trang sách, ánh mắt tập trung nghiêm túc.

“Ai đó?”

Chỉ là một tiếng động nhỏ xíu nhưng vẫn bị anh phát hiện “Anh Hoàng Anh, là em đây”

“Tạ Miên à?” Anh nói ra đúng tên cô.

Điều này đã làm cho Tạ Miên không ngừng xúc động, trong lòng thầm đắc ý, cô chắc là trong lòng anh Hoàng Anh cô rất đặc biệt, vì chỉ mới gặp nhau mấy lần thôi mà anh đã nhớ rõ tên cô rồi.

Nhưng mà cô không rõ, Chu Hoàng Anh nhớ tên cô là vì cô vợ nhà anh từng vì cô ta nên mới bị đau lòng.

“Là em này!” Tạ Miên vội vàng trả lời: “Anh Hoàng Anh, hôm nay em đến gặp anh là có một số việc, em có thể vào trong nói chuyện với anh chứ?”

Trong phút chốc, cặp mắt khôn ngoan của Chu Hoàng Anh chợt lóe lên!

Anh mới tự hỏi tại sao mà hôm nay Lý Diễm Ninh nhiệt tình giữ anh ở nhà như vậy.

Hóa ra là tạo cơ hội cho Tạ Miên.

Anh lạnh lùng cười: “Cô vào đi!”

Tạ Miên vô cùng vui vẻ, cô vội vàng đẩy cửa đi vào: “Anh Hoàng Anh, em nghe bác gái nói công việc của anh gần đây rất bận, nhưng anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhé, đây là canh gà ác em đặc biệt nấu mang đến cho anh, coi như là tấm lòng của em, anh có muốn nếm thử một chút không?”

Cô ta đem canh gà ác đến trước mặt Chu Hoàng Anh, mở nắp ra mùi thơm bay ngào ngạt.

Chu Hoàng Anh cầm cái muỗng trên bàn, cẩn thận nếm một miếng, đôi mắt khép hờ kia lóe lên một chút châm chọc khó phát hiện.

Anh là một người luôn rất nhạy cảm với mùi vị đồ ăn, thường chỉ cần ăn một miếng là có thể nhớ ra món này do ai làm.

Mùi vị này rõ ràng là tay nghề đầu bếp của nhà họ Chu “Rất ngon.

Anh thản nhiên đặt muỗng xuống, khen một câu sơ sài.

Anh không muốn vạch trần bởi vì anh muốn xem thử Tạ Miên muốn làm trò gì! Cô ta để cho Lý Diễm Ninh phí hết tâm tư giữ anh ở nhà như thế này chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.

Cô ả thích đùa thì anh đùa với cô ta tới cùng thôi.

Tạ Miên vô cùng hớn hở, ngại ngùng nói: “Anh Hoàng Anh thích là tốt còn lo là anh sẽ không ăn ấy chứ, nếu anh vừa nãy em thích thì sau này em sẽ nấu rồi mang cho anh”

“Không cần phiền phức như vậy đâu” Chu Hoàng Anh cầm khăn tay lên, tao nhã lau khóe môi: “Nhà tôi có đầu bếp, bọn họ biết làm.

“A* Vẻ mặt Tạ Miên lúng túng.

Chu Hoàng Anh ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh sâu như xoáy nước kia đầy vẻ thâm sâu khó lường: “Cô tìm tôi có việc gì? Tôi còn phải đi quân khu”

Đi quân khu.

Lần nào cũng vậy, cứ được một lúc là anh lại rời đi Tạ Miên cực kỳ luyến tiếc, lại bướng bỉnh đưa ra yêu cầu: “Anh Hoàng Anh, sao anh lại vội vã vậy chứ? Không thể đợi thêm một lúc nữa sao?

Trong lúc nói chuyện, Chu Hoàng Anh đã đứng lên.

Dáng người cao ngất đi ra từ sau bàn làm việc, ngón tay cái cài lại nút áo vest, làm như phải đi.

Anh chính là người đàn ông như vậy đấy, đối với bất cứ chuyện gì người ngoài làm anh cũng không thích đùa.

“Khoan đã!” Tạ Miên không cam lòng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ủy khuất bản thân, thỏa hiệp nói: “Hôm nay em tới gặp anh thật sự là vì có chuyện muốn nói với anh”

Vẻ mặt Chu Hoàng Anh bình tĩnh, làm như: không có gì nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Cho cô một phút”

Một phút thì sao mà nói cho xong được chứ! Nhưng cô biết là nếu trả giá thời gian với Chu Hoàng Anh thì thời gian sẽ càng ngắn lại, chuyện tới nước này rồi, cô ta chỉ có thể chỉnh cảm xúc cho phù hợp, chậm rãi mở miệng nói: “Anh Hoàng Anh, em biết lời em sắp nói ra có thể đối với anh mà nói sẽ hơi tàn nhãn, nhưng em lại cảm thấy anh cần phải biết rõ sự thật”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.