Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 9: Ông xã dĩ nhiên là bồ đội đặc chủng




Ngô Ngôn là quân nhân cho nên có hình thức mạnh mẽ vang dội, còn Chu Lăng có tính cách là nói một cái liền làm ngay. 

Cho nên buổi tối đó ngồi mất hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chọn được một nơi để đi, hai người liền tự trở về phòng thu xếp mọi thứ thật tốt, rồi ngủ, sáng ngày hôm sau đi thẳng đến nhà ga, mua vé chiều tầm bốn giờ đi Quế Lâm. 

Ngày đầu tiên tuần trăng mật, của vợ chồng mới cưới là quyết định ở tại Quế Lâm. 

"Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ"( non nước Quế Lâm đẹp nhất thiên hạ) nơi này Chu Lăng đã sớm muốn đi rồi. 

Quyết định xong trọng điểm, hai người bọn họ đều tự trở về phòng ngủ, không biết Ngô Ngôn nghĩ như thế nào, dù sao Chu Lăng kiên quyết sẽ không đồng ý ở nhà động phòng. 

Cho dù là đã sớm kết hôn, ngày hôm qua còn phân phòng ngủ, mà hôm nay lĩnh chứng nhận, liền chuyển vào ở cùng một chỗ, cũng rất xấu hổ a!

Nếu chỉ có hai người bọn họ ở nhà, nhưng đây vẫn là nhà ba mẹ. 

Cho nên cô im lặng không lên tiếng trở về phòng đóng cửa đi ngủ, cũng không xem, liếc mắt nhìn Ngô Ngôn một cái. 

Nằm ở trên giường, cô thế này mới thở phào nhẹ nhõm một cái, vừa rồi cô thật sự là sợ Ngô Ngôn sẽ yêu cầu cùng vào, khi đó thật là không biết sẽ đáp ứng hay cự tuyệt đây. 

Mua xong vé xe lửa, cả gia đình phải đi đến nhà bà ngoại. Ông bà nội của Chu Lăng sớm đã mất, cho nên ngày tết hoặc là có đại sự gì, bọn họ đều là đi đến nhà bà ngoại. 

Lần này Chu Lăng kết hôn, đương nhiên là phải đi để nói một tiếng. Ông bà ngoại của cô, giờ đây tuổi tác cũng đã cao, thời điểm sinh ra mẹ Chu Lăng, lúc đó bà ngoại đã bốn mươi. 

Ông ngoại chín mươi hai tuổi, thấy cháu gái trở về còn dẫn theo cháu rể, khuôn mặt vui mừng tươi cười. Gần hai năm nay ông ngoại đi đứng không được thuận tiện cho lắm, lỗ tai lại không được tốt, cho nên cả ngày đều ngồi ở nhà xem ti vi để đốt thời gian. 

Bà ngoại thân thể thì tốt, nhưng mắt nhìn không được rõ lắm, nói chuyện nhất định là phải đến gần trước mắt thì mới thấy rõ là ai. Bà ngoại nhìn thấy con gái dẫn theo con rể trở về, liền lập tức lôi kéo lại hỏi, lại oán trách anh không lên mua nhiều quà như vậy, nên tiết kiệm tiền để sống về sau. 

Sau lại đi vào phòng bếp nấu cơm, bà ngoại vụng trộm hỏi Chu Lăng:

""Nó ở thành phố N tham gia quân ngũ? Thành phố N cách xa nhà chúng ta sao?"

Chu Lăng rửa đồ ăn, không để ý nói:

"Nghe nói là ngồi xe lửa khoảng mười mấy tiếng"

Xa như vậy? Thành phố N là thuộc Trung Quốc sao?"

Chu Lăng không nói gì, trầm mặc một lúc, sau mới trầm trọng nói: "Đúng"

Chúng ta đây cũng là người Trung Quốc sao?"

Chu Lăng cơ hồ muốn hộc máu, miễn cưỡng chấn định lại tinh thần, còn kiềm chế biểu tình dở khóc dở cười không lộ ra: "đúng"

Bà ngoại gật gật đầu: "Gả cho người ta rồi, không còn giống như trước nữa, phải chịu khó một chút, đối với Tiểu Ngôn cũng không được hung dữ, mà phải ôn nhu... "

Ở nông thôn có thói quen là, mời khách ăn cơm đều là thịt cá, hai đĩa thịt lợn to đầy béo ngậy, gà, cá cũng một đĩa to, Chu Lăng nhìn đến không thích, chỉ gắp rau dưa ăn mấy miếng. 

Ngô Ngôn thật ra không kén chọn, cái gì cũng có thể mồm to ăn, chính là bà ngoại gắp cho anh mấy cái đùi gà to lực lưỡng cũng cắn, lại ăn mấy bát cơm to, làm bà ngoại mừng rỡ cười ha ha không ngừng. 

Bởi vì muốn để kịp chuyến xe lửa, bọn họ ăn cơm xong liền trở về nhà, tiện đường mua ít hoa quả để trên xe ngồi ăn, Chu Lăng còn mua thên vài cái bánh ngọt. 

Cô ghét nhất ăn cơm trên xe lửa, vừa khô lại khó ăn, Ngô Ngôn nghe cô nói như vậy, liền đến quán mua ít đồ ăn chín, vào siêu thị mua một ít bánh quy, hạt dưa, sữa chua linh tinh gì đó, chuẩn bị cho cô ở trên xe lửa ăn. 

Hai lão nhân nhìn anh săn sóc như vậy đều cực kỳ vừa lòng, đối với anh càng thêm thân thiết, Chu Lăng cơ hồ muốn ăn dấm chua, la hét thẳng đến bọn họ có con rể không cần con gái. 

Bị ba già, mẹ già hung hăng cười nhạo một chút, Ngô Ngôn lại vụng trộm nắm chặt tay cô, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn. 

Vé xe mua là giường mềm, bọn họ cũng không có nhiều hành lý, chẳng qua cũng chỉ có vài bộ quần áo để trong ba lô, hướng đến trên giường hai người đối diện nhau ngối xuống, đột nhiên phát hiện, bây giờ cũng không biết là muốn làm cái gì. 

Phải mười mấy tiếng nữa mới có thể đến nơi, mà cô cũng không buồn ngủ, cô nghĩ nghĩ, đứng dậy ngồi lên trên giường của Ngô Ngôn, ngồi dựa vào anh nói: "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta hãy nói chuyện phiếm đi, em còn không biết anh ở bồ đội làm chức vụ gì nữa. "

Ngô Ngôn sửng sốt một chút, rất kỳ quái nhìn cô nói rõ: "Chị dâu không phải đã nói cho em rồi sao?"

Chu Lăng lắc đầu: "chị hai chỉ nói anh là thuộc hạ của ông xã chị ấy, là thiếu tá, cái khác cũng chưa nói. "

Ngô Ngôn thử thăm dò thò tay đi đến bên cạnh hông cô, cầm tay nhẹ nhàng nắm vào, cảm giác được thân thể Chu Lăng hơi cứng một chút, trầm tĩnh lại, sau đó liền bỏ thêm một phần lực ôm sát, nhẹ giọng nói:

"Anh là bồ đội đặc chủng nhị đại đội, nhị trung đội trưởng, tương đương với cấp doanh trưởng, quân khu XX thành phố N, đại khái tháng sáu cuối năm vừa rồi được đề bạt. "

Chu Lăng cơ hồ nín thở đứng lên, tốt xấu gì cũng nhớ rõ mình đang ở trên xe lửa, thế này mới kinh ngạc há to miệng, quay đầu nhìn anh nửa ngày mới nói: "Anh là bồ đội đặc chủng?"

Ngô Ngôn thấy cô phản ứng lớn như vậy, cũng có chút khẩn trương: "Là, hơn nữa so với bình thường thì bồ đội dã chiến càng vất vả, càng nguy hiểm, em để ý sao?"

"Anh là bồ đội đặc chủng?"Chu Lăng lại hỏi một lần nữa, biểu tình như là không giám tin. 

Ngô Ngôn không giám nói tiếp nữa chỉ nhẹ nhàng gật đầu!

"Oa khó trách anh lợi hại như vậy, một người mà có thể đánh nhiều người như vậy, mà vẫn không có bị làm sao!Vậy có phải hay không bộ đội đặc chủng diễn tập giống như trong ti vi?"

Chu Lăng trong ánh mắt lóe sáng, cô rất thích bộ đội đặc chủng, không nghĩ tới mình có thể gả cho bộ đội đặc chủng, làm phu nhân thật là rất hạnh phúc. 

Nga, không được, cô muốn nhanh té xỉu... Ngô Ngôn không thấy cô tức giận vì mình là bộ đội đặc chủng, cũng yên lòng cười nói:

"Tuy anh không hay xem ti vi, nhưng khẳng định trên ti vi là không giống với bọn anh, thứ nhất bọn anh là bồ đội đặc chủng nên có rất nhiều việc đều phải giữ bí mật, thứ hai là cuộc sống của bọn anh kỳ thật là hết sức buồn tẻ, nếu tình hình thực tế mà được ghi lại bằng máy ảnh, chỉ sợ sẽ không có người nhìn"

Nói cũng đúng. 

Chu Lăng lý giải gật gật đầu cười, chuyển đề tài:

"Anh hẳn mỗi ngày đều đứng nắng huấn luyện phải không? Như thế nào mà vẫn trắng vậy?Hại em nghĩ anh ở đơn vị làm trong văn phòng. "

Ngô Ngôn mặt đỏ lên, anh cũng không có biện pháp, không biết làm sao phơi nắng vài năm như vậy mà không có đen. 

Vì chuyện này, anh cũng hay bị chiễn hữu chê cười, còn có người cười nói anh là tiểu bạch kiểm không thể tưởng được đã qua nhiều năm như vậy, rốt cục cũng không có người giễu cợt nữa, mà hiện tại lại bị vợ cười nhạo. 

Anh thẹn quá hóa giận, liền tà ác ôm chặt vợ, cái tay kia để trên bụng, ngón tay bắt đầu dở trò gù lên. 

Chu Lăng hét lên một tiếng, vội vàng thoát ra vòng tay ôm ấp của anh, mặt căng ra đỏ bừng:

"Quân tử động khẩu chứ không động thủ, anh sao có thể ra tay gù em?Nhìn xem ánh mắt của Ngô Ngôn chớp động vì sung sướng đã biết trò đùa dai của anh thành công rồi, cô không phục xông đến sau lưng anh gù lên. "

Cô căn bản là không ôm hy vọng, nhưng lại không nghĩ tới Ngô Ngôn cường tráng như vậy, thế nhưng cũng sợ buồn, ngón tay vừa chạm đến thắt lưng anh liền cười né tránh. 

Đây là lần đầu tiên Chu Lăng thấy anh cười, không khỏi ngây người: oa khuôn mặt cười rộ lên thật là sáng lạn a!

Ngô Ngôn bị cô nhìn chằm chằm như vậy, mặt chậm rãi đỏ lên, tim đập nhanh hơn, tầm mắt cũng theo ánh mắt của cô chậm rãi nhìn xuống, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi kia, cảm thấy miệng mình có chút khô. ( a có tính đỏ mặt hay sao ý*). 

"Giường mười một, giườg mười hai, chính là ở đây"Đột nhiên có giọng nói, đem bọn họ hoảng sợ, vội vàng tách ra nhìn về phía người tới. 

Người đến là một phụ nữ, mang theo hai đứa bé gái, trên lưng cõng một đứa, tay trái nắm một đứa, tay phải còn kéo theo một cái va ly hành lý lớn. 

Ngô Ngôn vội vàng đứng lên giúp cô đem hành lý đặt lên trên, Chu Lăng cười nói:

"Chị ở dưới ngồi nghỉ một lát. "

Người phụ nữ ấy liên tục nói cảm ơn, rồi lấy túi hạt dưa trong túi xách đặt lên trên bàn: "Đây là hạt dưa ở nhà chúng tôi tự làm, hai người ăn thử đi. "

Chu Lăng ngồi nhìn nửa ngày cũng không nhận ra là hạt dưa gì, lấy mấy hạt nhấm nháp, thấy rất thơm, nhưng lại rất khó bóc vỏ, cô không nghĩ ngợi gì hết liền đưa lên miệng cắn và hỏi người phụ nữ: "chị đi đến nơi nào vậy?"

Người phụ nữ nói tên một chỗ, đại khái là một cái địa phương nhỏ, cô hoàn toàn chưa từng nghe qua. 

Nhìn xem đồng hồ đã hơn sáu giờ, bây giờ mới phát hiện chính mình đã đói bụng, bọn họ hơi sơ xuất, bởi vì lúc chạng vạng bắt xe, lại không đề cập tới chuyện cung cấp bữa tối, chỉ có xe đẩy bán mì ăn liền, và đồ ăn vặt, đi tới đi lui. 

Chu Lăng có lỗi nhìn Ngô Ngôn, hỏi: "Anh ăn mì ăn liền được không?". 

Ngô Ngôn liền trả lời: "Anh cái gì, cũng đều ăn được, bình thường cũng hay ăn mì ăn liền ". 

Ngô Ngôn gọi xe đẩy đến mua hai bát mì, lại cầm mấy cái chân giò hun khói và nói: "Tiểu Lăng em muốn ăn cái gì?"

Chu Lăng lắc đầu: "Em ăn bánh và hoa quả là đủ rồi, hơn nữa còn có ít đồ ăn chín. "

Cô lấy đồ ăn ở trong túi ra rồi để ở trên bàn, cười nói: "chị, với hai bạn nhỏ, đến ăn cùng cho vui. "

Người phụ nữ vội vàng khoát tay: "Cô ăn đi, Mẹ con tôi trước đó đã ăn qua cơm chiều rồi mới lên xe. "

Chu Lăng cũng không khách khí, cầm bánh bích quy và sữa chua đưa cho hai bạn nhỏ ăn, rồi chính mình bắt đầu ăn, cô thật là đói bụng, giữa trưa chỉ ăn thức ăn, cơm cũng không ăn nhiều. 

Ngô Ngôn ăn hai bát mì ăn liền, lại ăn chân giò hun khói, Chu Lăng biết anh, khẳng định là ăn chưa no, liền đưa phần bánh còn lại cho anh: "Em ăn một cái là đủ rồi, anh hãy ăn đi, buổi sáng ngày mai đến Quế Lâm xuống xe sẽ đi tìm khu vực bán đồ ăn sớm một chút, để vừa vặn có thể ăn thử món cháo Quế Lâm. "

Hai bạn nhỏ trợn mắt há hốc miệng mà nhìn Ngô Ngôn đem hai cái bánh mì khô còn lại ăn hết, lại ăn tiếp mấy cái chân gà nướng mà Chu Lăng để lại, nới rộng cái miệng nhỏ nhắn ra: "Chú, có thể ăn được nhiều a!"

Chu Lăng bật cười một tiếng. 

Người phụ nữ vội vàng xin lỗi, nhưng thật ra Ngô Ngôn cũng không để ý, bọn họ là bộ đội, cho nên mỗi người đều có thể ăn nhiều như vậy, cho dù trước kia ăn không nhiều như vậy, đi vào một tuần là liền đuổi kịp. 

Anh ăn xong lau miệng, nhìn xem đồng hồ, xem hai bạn nhỏ cũng bắt đầu mệt mỏi, liền nói: "chị mang theo bọn nhỏ không có tiện, liền ngủ giường mềm này đi, tôi ngủ giường cứng là được rồi. "

Người phụ nữ liền nói: "Như vậy sao được, giường mềm này giá đắt hơn mấy trục đồng. "

Chu Lăng khoát tay: "Không có việc gì, chị hãy ngủ đi, thật sự anh ấy rất dể ngủ có thể ngủ trên chiếc giường đó. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.