Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 30: Đi khám




Chu Lăng đơn giản thu thập một chút, sợ ngồi lên xe lại nôn, còn đi vào phòng bếp cầm một miếng gừng, thế này mới mang theo túi đi ra ngoài. Mới đi đến cửa nơi đóng quân, bên trong lại có chiếc xe đi ra, dừng ngay trước mặt cô, kéo cửa kính xe xuống: "Chị dâu vào nội thành sao?"

Chu Lăng nhìn thoáng qua, là một thượng úy chưa nhìn thấy bao giờ. Cô mỉm cười gật gật đầu: "Đúng vậy. "

Thượng úy liền xoay người vươn tay mở cửa xe ở sau nói: "Tôi cũng vào nội thành, chở chị đi cùng đoạn đường. "

Chu Lăng cũng không khách khí, cúi người ngồi lên xe: "Cám ơn. "

Thượng úy này trông cũng không tệ lắm, đường cong thân thể cường tráng, anh tuấn cương trực. Cậu ta tựa hồ không thích nói chuyện, từ lúc khởi động xe là về sau không hề mở miệng, Chu Lăng cũng không hay cùng người xa lạ nói chuyện, cho nên bên trong xe vẫn bảo trì trầm mặc. 

Đaị khái trong người vẫn không được thoải mái, chỗ ngồi trong xe lại thấp, không đến nửa tiếng Chu Lăng liền cảm thấy có chút choáng váng, vội vàng lấy miếng gừng trong tuí ra cho lên mũi ngửi. Vừa giảm bớt được một chút, phía trước tự nhiên lại có con châu xông ra, thượng úy vội vàng nhấn phanh dừng xe, Chu Lăng bị va đập mạnh, mùi vị trong cổ họng liền bốc lên, vội vàng lấy tay che miệng lại, nói: "Mở cửa. "

Thượng úy hoảng sợ, chạy nhanh mở khóa cửa, Chu Lăng dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, vọt tới bên đường môt tay giữ thân cây liền nôn ra. Thượng úy cũng xuống xe, cầm chai nước đi đến bên người cô, do dự một chút, đem bình nước đưa qua nói: "Chị dâu, thật xin lỗi, tôi lái xe hơi nhanh. "

Chu Lăng một tay bám thân cây, vẫn cúi lưng, một tay lau mồm, nói: "Cậu không sai, là hôm nay giạ dày của tôi không được thoải mái. " Cô nhận chai nước, uống lên mấy hớp xúc miệng, trở lại trên xe, "Đi thôi, tôi không sao. "

Thượng úy cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, ngồi xe. Lúc này Chu Lăng rõ ràng có thể cảm giác được tốc độ xe chậm rất nhiều, cuối cùng thuận lợi vào nội thành. 

"Chị dâu là muốn đi chỗ nào?"Thượng úy hỏi. 

"Đi bệnh viện, hai ngày hôm nay dạ dày của tôi không được thoải mái, ăn vào là nôn ra. "

Thượng úy rất nhanh đem cô đến bệnh viện quân khu, dừng lại, thượng úy do dự một chút, nói: "Chị dâu, người có phải hay không có?"

Một chân của Chu Lăng ở bên ngoài, nửa người ngồi ở ghế, liền như vậy sững sờ. Mang thai? Trong lòng cô không biết là cao hứng hay là buồn bực. Ngày hôm qua đến bây giờ ăn bao nhiêu đều nôn hết bấy nhiêu, nhưng đối với mùi cá lại mẫn cảm, chẳng lẽ là có thật?

Cô động tác cứng ngắc xuống xe. hướng về phía trước gật đầu cảm ơn thượng úy, mờ mịt đi vào bệnh viện, không có nghe thấy thượng úy ở đằng sau hỏi cô có cần hay không cùng đi. Có đứa nhỏ là kế hoạch ngoài ý muốn, mẹ chưa về hưu, Ngô Ngôn bận nhiều việc, một mình cô căn bản là không có biện pháp chăm đứa nhỏ, nhưng làm cho mẹ già vui mừng, nên làm cho cô có cảm giác chờ mong. 

Cơ hồ không có do dự, cô liền trực tiếp đi vào khoa phụ sản. Đại khái để cho phụ nữ có thai đi lại thuận tiện, khoa phụ sản ngay tại tầng hai, hai bên hành lang đều xếp ghế thật dài, ghế ngồi rất nhiều người, có hơn một nửa là đi cùng chồng hoặc là cha mẹ, Chu Lăng đem sổ giao cho y tá, tìm cái chỗ không có người ngồi xuống, một tay vỗ về bụng, lăng lăng nhìn người lui tới. 

"Cô là... Người yêu của Ngô trung đội trưởng phải không?"

Chu Lăng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hướng người phụ nữ mỉm cười nhìn mình, trong lòng cả kinh, đứng lên mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Chu Lăng. Xin hỏi cô là?"

"Tôi là La Tuệ, ngày đó ở bên ngoài cửa hàng băng nhạc đã nhìn thấy cô. "La Tuệ cười ngồi xuống gần bên cô, "Cô có?"

Chu Lăng lắc đầu: "Còn không biết, đến kiểm tra một chút. " Cô nhìn tờ danh sách trong tay La tuệ, lại nhìn bụng chưa nổi: "Cô có mấy tháng rồi?"

La Tuệ vỗ về bụng, lộ ra một cái ôn nhu tươi cười: "Gần ba tháng. "Trên mặt tất cả đều là hạnh phúc. trong lòng Chu Lăng hơi động, tính từ ngày gặp Ngô Ngôn làm nhiệm vụ cũng được hơn hai tháng, kia nguyên bản chính là đơn thuần ghen tuông nổi lên, theo bản năng bắt đầu nghĩ đến hai người bọn họ có phải hay không có quan hệ gì nữa, đứa nhỏ này có phải hay không của Ngô Ngôn... 

Cô cẩn thận đánh giá La Tuệ... La Tuệ có dáng người cao gầy hoàn mỹ, ít nhất là một mét bảy mươi tư, làn da trắng, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, tuyệt đối là người đẹp. Còn mình dáng ngươì thì không có, muốn ngực thì không có ngực, không mông, càng bất an đứng lên. 

"Cô làm sao vậy?Không thoải mái sao?"La Tuệ cảm thấy được sắc mặt của cô không được tốt, quan tâm hỏi. 

Chu Lăng lắc đầu cười nói: "Tôi không sao. A tôi còn không biết cô làm công việc gì, cũng là bộ đội đặc chủng sao?"Nói đến bộ đội đặc chủng, theo bản năng ba chữ kia cô nói chậm nhỏ xuống âm thanh, 

La Tuệ nở nụ cười, nói: "Không, không phải bộ đội đặc chủng, công việc lần trước là cần Ngô trung đội trưởng hợp tác một lúc. "

Chu Lăng có chút khó hiểu, vừa muốn hỏi thêm, chợt nghe y tá gọi tên cô, cô đành phải thôi, thật có lỗi cười: "Tôi phải đi vào, lần sau gặp chúng ta nói chuyện sau. "

Bác sĩ là phụ nữ khoảng năm, sáu mươi tuổi. Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra, cô rất sợ phải kiểm tra cái phần ở điạ phương kia, cô rất ngượng ngùng. Bất quá kiểm tra lại không phức tạp như cô nghĩ, lại càng không dùng cái gì xem thân thể, chính là hỏi cô mấy cái vấn đề, lại dùng máy siêu âm, soi một hồi, sau đó bác sĩ nói cho cô:

"Cô không mang thai, cô phải đi qua nội khoa, khám xem có phải hay không bệnh đau dạ dày, đại khái là co ăn uống thất thường, nên bị viêm dạ dày. "

Chu Lăng tức giận ở trong lòng, lại là yên tâm, lại là mất mát, nửa tỉnh nửa mê xoay người đi ra ngoài, bác sĩ gọi cô vài tiếng mới nghe thấy: "... Túi xách của cô. Đừng khổ sở, cô còn trẻ, sớm muộn gì cũng có. "Bác sĩ đại khái nghĩ cô rất muốn có con, nên an ủi nói. 

"Cám ơn bác sĩ. "Chu Lăng phục hồi tinh thần lại, đối với bác sĩ cười cười, cầm lấy túi đi thẳng đến đại sảnh chuẩn bị đăng ký lần nữa. 

Lúc này rong đại sảnh nhiều người xếp hàng đăng ký, không nghĩ đến so với quân đội mọi người đứng thẳng hàng cũng không kém. Tốt xấu gì nơi đây cũng là bệnh viện giải phóng quân, xếp hàg cũng nên đứng thẳng một chút, Chu Lăng nghĩ nở nụ cười, quả nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cô mới tùy quân có mấy tháng, đã bị hun đúc theo bản năng đứng chỉnh tề. 

"Tiểu Lăng, có chuyện gì vui mà cười tươi như vậy?"

Chu Lăng bị hoảng sợ, oán giận nói: "Anh đến đây từ lúc nào vậy? Đột nhiên đứng ngay bên tai nói chuyện, làm em hoảng sợ. "

Ngô Ngôn lấy tay đỡ lấy cô, nói: "Vừa trở về, liền nhận được điện thoại của tiểu trịnh --chính là cái thượng úy vừa chở em tới bệnh viện --nói em đến bệnh viện khám bệnh, nên anh tới đây. "Dừng dừng lại nói, "Như thế nào bây giờ còn xếp hàng, nhiều người như vậy sao?"

Chu Lăng đỏ mặt thấp giọng nói: "Vừa rồi em đến nhầm khoa: "Cô vốn không muốn đề hiểu lầm, nghĩ lại, nếu thượng úy kia gọi điện cho Ngô Ngôn, tất nhiên cũng sẽ nói khả năng cô mang thai, liền giải thích nói: "Em bị nôn ói vài lần, tưởng mang thai, lên vào khám khoa phụ sản, kết quả bác sĩ nói em bị đau dạ dày. "

Ngô Ngôn quả nhiên biết chuyện mang thai của Chu Lăng, nghe thấy cô nói như vậy, trong mắt hiện lên tia thất vọng, lại hỏi: "Dạ dày bây giờ còn rất khó chịu sao?Có phải không rất đau?"

"Không đau, chính là có điểm không thoải mái, sau đó cảm thấy chua như muốn nôn, em cảm thấy có thể bị cảm, mới lại hai ngày qua ăn rất nhiều ô mai, mới dẫn đến đau dạ dày. "

Đến lượt Chu Lăng vào khám, bác sĩ kiểm tra Chu Lăng một lượt rồi, nói: "Cô là ăn uống thất thường, dùng bữa không đều đặn, thói quen cuộc sống không theo quy luật, khiến cho bị viêm dạ dày mãn tính, hơn nữa cô lại có chút vị hàn, lại bị cảm mạo nhiều ngày, mấy thứ cộng lại cùng một chỗ liền phát ra. Bây giờ có thể điều dưỡng dần dần, tôi kê thuốc cho cô về uống, cô chú ý ngày thường không được ăn đồ ăn lạnh, ăn uống phải có quy luật. "

Hai người đi thẳng đến hiệu thuốc mua thuốc, Ngô Ngôn là tự mình lái xe đến, nên thuận tiện trở về, 

Về đến nhà, Ngô Ngôn liền hỏi cô mấy ngày nay ăn cái gì. Chu Lăng chính là, thời điểm có một mình là luôn không muốn ăn cơm, nếu không nấu bát mỳ ăn, thì tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt, hoa quả, ngẫu nhiên thói quen đến bây giờ, đến hôm nào đặc biệt thèm ăn món nào đó, thì lúc ấy mới nấu cơm. 

Lắp bắp đem các đồ ăn mấy ngày nay nói ra, Ngô Ngôn nghe mặt đều đen, nói: "Em còn muôn thân thể của em hay không?Em xem người đều gầy thành cái dạng gì?Không ăn cơm như thế nào có sức?Em muốn hay không muốn nấu, không thì đi xuống căn tin ăn a... "

Chu Lăng nhìn anh phát biểu cáo trạng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Hôm nay ở bệnh viện, em gặp La tuệ. "

Ngô Ngôn sửng sốt một chút, hỏi: "Em như thế nào biết được cô ấy?"

"Là cô ấy đến chào em trước, em không có nhận ra cô ấy. "Chu Lăng chu miệng lên đem mọi thứ nói hết ra, hỏi "Rốt cuộc cô ấy làm cái gì vậy, như thế nào lại hợp tác với bộ đội đặc chủng?"

Ngô Ngôn nhăn mặt: "Không nên hỏi không nên hỏi, công việc của ấy phải giữ bí mật. "

"Chẳng lẽ là phòng cho người tội phạm?"Chu Lăng không để ý tới anh, tự mình đoán lên, Trừ bỏ phòng chống tội phạm cũng không có chức nghiệp gì phải giữ bí mật, thân phận cũng không thể lộ diện chứ? Chẳng lẽ lần trước anh giúp bọn họ là bắt gián điệp?"

Đừng nói bậy, cùng phòng chống tội phạm không có quan hệ. "

"Vậy anh nói anh cùng cô ấy hợp tác là làm cái gì? Bây giờ cô ấy đang mang thai gần ba tháng, anh đại khái là biết chứ?"Rốt cuộc Chu Lăng không nhịn được, "Tính thời gian nhiệm vụ lần trước của anh cho đến bây giờ, không có khả năng trùng hợp như này đâu! Cô ấy và em thậm trí còn chưa gặp mặt, hôm nay vì sao lại đến chào hỏi em?Vì sao lại cố ý nói cho em biết cô ấy mang thai gần ba tháng?"

Ngô Ngôn ngẩn người mới phản ứng lại đây, ý Chu Lăng đứa nhỏ trong bụng La Tuệ là của anh, liền tức giận: "Em nói bậy bạ cái gì đó? Người ta đã sớm kết hôn, mang thai cũng là chuyện bình thường. Cô ấy theo anh làm nhiệm vụ, cũng đã nhìn thấy em qua cửa sổ, đến chào hỏi em cũng là chuyện thường tình, em như thế nào lại nghĩ đến phương diện này?Cho dù không tin cô ấy, nhưng còn anh?"

Nói đến tín nhiệm vấn đề này thật nghiêm trọng. Chu Lăng vụng trộm nhìn thoáng qua Ngô Ngôn mặt đen, cảm thấy có chút sợ hãi, lại không cam lòng như vậy bỏ qua, chỉ nói:

"Anh nói anh làm như thế nào cho em tín nhiệm anh? Cái gì anh cũng không chịu nói, cái gì cũng đều là nhiệm vụ, em làm sao biết được anh đi làm nhiệm vụ hay là đi hẹn hò với người khác? Ngày đó nếu không phải em bắt gặp được ở trên đường, em còn nghĩ anh ở thâm sâu rừng già nào đó, trịu khổ ở bên trong. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.