Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 13: Tới bộ đội




Chu Lăng đã chuẩn bị tốt tâm lý tùy quân, cho nên liền gọi điện thẳng đến cho chủ thuê nhà, nói phòng trọ thuê hết kỳ này rồi trả phòng, sau này sẽ không thuê nữa. 

Cô mỗi lần thuê nhà, đều thuê kỳ hạn là một năm, mà vừa vặn phòng trọ còn đúng một tháng nữa là hết một năm, báo trước cho chủ nhà để họ còn tìm người đến cho thuê. 

Cũng không thể tưởng tượng được cô vừa mới hạ quyết định xong, đúng lúc đưa chồng đi thăm người thân, thì Ngô Ngôn nhận được điện thoại, gọi anh lập tức trở về đơn vị có nhiệm vụ. 

Mà tính từ lúc kết hôn xong cho đến bây giờ, ngày nghỉ của anh còn tám ngày nữa mới hết. "Tiểu Lăng, thật xin lỗi, anh phải quay về đơn vị trước ". 

Ngô Ngôn do dự nửa ngày, cũng chỉ nói, "Chờ nhiệm vụ xong rồi anh sẽ gọi điện thoại cho em được không?"

Chu Lăng mặc dù có chút mất hứng, nhưng cũng biết đây là không có biện pháp, ai kêu cô chọn lâu như vậy, thích chọn người tham gia quân ngũ, lại còn là bộ đội đặc chủng. Cô nghĩ nghĩ nói:

"Được rồi, vừa vặn em về thành phố H ở lùi lại, sau đó từ thành phố H trực tiếp đi đến quân đội của anh. "

Ngô Ngôn thật có lỗi ôm cô an ủi: "Em đem đồ đạc gửi đến địa chỉ này... " 

Anh nói địa chỉ cho cô, rồi dừng lại "Quên đi, hay là anh viết vào một tờ giấy, để em còn dễ nhớ không sợ bị quên, lúc đi em chỉ cần cầm vài bộ quần áo, ít đồ dùng cá nhân là được, cầm nhiều đồ lên xe không có tiện, chờ em đến nơi, anh sẽ ra nhà ga đón. "

Buổi chiều hôm đó Ngô Ngôn an vị ngồi trên xe rồi đi, mua vé hơi muộn lên cũng khó mua, may mà ở địa phương cũng có người quen bán vé, nên Ngô Ngô mới mua được vé. 

Tiễn Ngô Ngôn lên xe, Chu Lăng không vội vàng, mà mua vé xe của bảy ngày sau, còn ít ngày ở nhà bồi ba già mẹ già. 

Cô đã gả đi cho người ta, lại chuẩn bị tùy quân, bây giờ không giống như thời điểm chưa kết hôn vẫn còn tự do, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. 

Được cái bố mẹ Ngô Ngôn đều đã mất, bằng không thời gian còn phải phân ra một nửa rõ rệt, để còn đi đến báo hiếu ông bà. Chu Lăng về nhà đã hơn một tháng, thế nhưng vẫn còn được đãi ngộ như bảo bối, giống như những lúc trước khi cô về nhà, nguyên nhân là do cô ít về nhà, làm cho ba già mẹ già lúc nào cũng nhớ đến con gái, nên cô mới được đãi ngộ như vậy. 

Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon cùng hoa quả, việc nhà cũng không phải làm, quần áo bẩn thì có máy giặt hỗ trợ. Hơn một tháng không trở về, trong phòng đã đầy tro bụi, mất nửa ngày dọn dẹp, quet tước. 

Rốt cục cũng xong, Chu Lăng liền vội vàng tắm rửa một cái, tóc cũng không lau, nằm xuống giường liền ngủ. Cô ngồi trên xe lửa vốn là không ngủ đươc, lại mệt mỏi nửa ngày, thật sự là buồn ngủ không chịu được. 

Mấy ngày này, Chu Lăng vẫn giống như thời độc thân, mỗi ngày chính là xem ti vi, xem tiểu thuyết, ngủ. Thỉnh thoảng lại có chút phân tâm, không lúc nào là không liếc mắt nhìn di động một cái, chỉ sợ quên không nạp điện, làm cho Ngô Ngôn không gọi được. 

Khó trách người ta vẫn thường nói, khi kết hôn, bản thân sẽ không còn giống như trước kia nữa, chỉ sợ thường ngày thời gian đều không đủ. Vì thế trong lòng cô vẫn còn hơi vướng bận, sẽ không còn tự do như thời độc thân nữa. 

Tương lai lại có con, cô còn có thể một mình đi ra ngoài sao? Chu Lăng cảm thấy tiền đồ của mình thật là ảm đạm. Thôi mà không sao, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, cô nay đã hai tám tuổi rồi, nếu so với người khác, thì cô còn được tự do nhiều hơn vài năm, hẳn là phải thoải mái mớí đúng. 

Thời gian trôi qua đi thật nhanh, cũng đã sắp đến ngày phải trả phòng, trong lúc trờ đợi Ngô Ngôn, chủ cho thuê nhà cũng đã đến đây mấy lần, đều dẫn người theo để xem phòng, cuối cùng cũng đã có người quyết định thuê phòng, sang tháng sẽ chuyển vào ở. 

Chu Lăng vốn đang xem nếu Ngô Ngôn vẫn không có gọi điện đến, thì sẽ nói qua với chủ cho thuê nhà, muốn thuê phòng thêm vài ngày nữa, nhưng xem ra bây giờ là không được rồi. 

Không biết bao lâu Ngô Ngôn mới hoàn thành nhiệm vụ, mới gọi điện cho cô, nếu không thì cô sẽ trở về nhà, mà nhỡ may về đến nhà rồi, Ngô Ngôn lại gọi điện đến, chẳng phải trở về phí công sao?Cũng may ngày cuối cùng ở trong phòng trọ, Chu Lăng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, thì nhận được điện thoại của Ngô Ngôn:

"Tiểu Lăng anh đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về đơn vị. "

Khi Chu Lăng nhìn thấy tên của Ngô Ngôn hiện ở trên màn hình, bất giác cả người run lên, tự nhiên trong lòng ủy khuất, khóc thành tiếng: "Ngô Ngôn anh như thế nào mà bây giờ mới gọi điện cho em, bên này phòng trọ đã trả, không có chỗ ở. "

Ngô Ngôn còn cho tới bây giờ, chưa thấy cô khóc qua, bị hoảng sợ vội hỏi: "Tiểu Lăng, đừng khóc, rốt cuộc làm sao thế này?"

Vốn đang không có gì, lại có người an ủi, Chu Lăng lại không nhịn được nước mắt: "Ở bên này phòng trọ của em đã hết hợp đồng, mai sẽ có người mới chuyển vào, anh lại không có gọi điện, em cũng không biết nên trở về nhà, hay làm sao bây giờ, chìa khóa đã đưa cho chủ cho thuê nhà, nên tối nay không có chỗ ở. "

"Thật xin lỗi, xin lỗi, em bây giờ có thể đi mua vé xe, tối hôm nay đến thành phố N được không?ngày mai anh sẽ cho người ra đón em. "Ngô Ngôn chân tay luống cuống không biết nói gì hay an ủi cả, lại bị tiếng khóc của cô làm cho đau lòng. 

"Anh ngày mai không có rảnh sao? Nếu không em về nhà trước, chậm mấy hôm đến thành phố N sau ". Chu Lăng chưa bao giờ ở trước mặt người khác khóc, đến khi tỉnh táo lại, lại có chút ngượng ngùng. 

"Không có việc gì, không có việc gì "Ngô Ngôn vội nói: "Chỉ là nhiệm vụ trở về có công việc chưa kết thúc, muốn nhanh làm cho xong, em đến đây không có ảnh hưởng gì, anh trở về lập tức sẽ xin nhà ở, cam đoan với em ngày mai đến sẽ có phòng để ở. "

"Anh là còn chưa trở về chỗ ở?"Chu Lăng có chút giật mình, trong lòng lại thấy lo lắng "Chúng ta bây giờ nói chuyện điện thoại, có thể hay không trái với kỷ luật? Nếu không thì chúng ta ngắt máy đi, em bây giờ phải đi đổi vé, có gì ngày mai gặp lại. "

"Không có việc gì, anh lập tức sẽ đến, chẳng qua là em đổi vé nhanh một chút, đừng để muộn. Chúng ta ngày mai gặp. ""Vâng, "Chu Lăng cúi đầu đáp lời, đang định gác điện thoại, đột nhiên vội vàng nói: "Ngô Ngôn, em nhớ anh!"

Ngô Ngôn kinh ngạc cầm điện thoại, vẫn không nhúc nhích. Văn thư kỳ quái nhìn anh, giơ tay lên trước mặt anh quơ quơ, hỏi: "Đội trưởng, làm sao vậy?"

Ngô Ngôn lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, rồi nhanh khôi phục lại bộ dáng. Cho dù vậy nhưng vẫn khiến mọi người trên xe kinh động lên, khiến hai phó đội trưởng la hoảng lên: "Đội trưởng thế nhưng lại biết cười". 

Ngô Ngôn mặt đỏ lên, trầm giọng nói: "Sau khi trở về, chạy bộ mười km. "

Chu Lăng cũng đã hết phiền chán, trong lòng rốt cục cũng đã yên ổn, kéo hành lý đi thẳng đến nhà ga. Đồ đạc cũng không nhiều lắm, chăn thì buổi sáng đã ký gửi về nhà, quần áo để hết trong va li, cùng một cái túi sách là đủ rồi, mà toàn bộ tài sản của cô chính là cái láp tốp. 

Cũng may lúc này không phải là mùa du lịch, nên cô rất nhanh đổi được vé đi đến thành phố N. Cô ngồi xe, chỉ thích mặc quần bò, vừa tiện lại an toàn, nhưng lần này khi cô xuống xe, lại cố ý chạy vào nhà vệ sinh thay đổi quần áo, cô mặc váy và đi tất chân. 

Gần một tháng không gặp, muốn thể hiện xinh đẹp lên một chút, với lại một phần cũng vì người đến đón cô là chiến hữu của Ngô Ngôn, họ mà nhìn thấy là một cô gái ăn mặc tùy tiện, đầu tóc bù xù, có thể khiến cho anh mất mặt a!

Đổi xong quần áo, trải lại tóc, trang điểm qua lại một chút, đeo trang sức nhã nhặn, rồi mới thu thập đồ đac đi ra. Mới ra ngoài cửa, Chu Lăng liền thấy, hai quân nhân là một thượng úy cùng với trung úy, đứng ngây ngốc giơ tấm biển lên nhìn xung quanh, mặt trên tấm biển là viết tên cô, nét chữ thật là phiêu dật xinh đẹp. 

Cô bước nhanh đi đến hỏi: "Chào hai người, tôi chính là Chu Lăng, xin hỏi hai người là do Ngô Ngôn nhờ tới đón tôi sao?"

Hai người vội chào lại: "Chị dâu xin chào, là trung đội trưởng bảo chúng tôi tới đón chị dâu. "

Vừa nói, thì trung úy kia ở một bên tiếp nhận hành lý của Chu Lăng, "Tôi gọi là lý hoàn, chị dâu cứ gọi tôi là tiểu lý là được. "

Còn người kia đi đến mở cửa xe, một bên nói: "Tôi gọi là trần hỷ thiện, chị dâu cũng gọi tôi tiểu trần là được. "

Chu Lăng lấy tay giữ váy ngồi vào trong xe, vừa cười, vừa nói: "Phiền toái hai người vất vả đi một chuyến. "

"Không vất vả, chị dâu không biết đấy thôi, đội trưởng vừa nói muốn phái người tới đón chị dâu, tất cả mọi người đều tranh nhau, đến thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu, tôi và lý hoàn vất vả lắm mới cướp được việc này. "

Nghe hắn nói thú vị, Chu Lăng che miệng nở nụ cười. 

"Chị dâu cùng đội trưởng quen nhau như thế nào? Chúng tôi ngày thường xem đội trưởng lúc nào cũng phụng phịu, cho tới bây giờ cũng không cười lấy một cái, còn nói tính tình như thế này thì chẳng bao giờ lấy được vợ, không nghĩ tới chị dâu lại xinh đẹp như vậy. "

"Chúng tôi là đi xem mặt, rồi quen nhau, sau đó trở thành vợ của đại đội trưởng các anh. "

Chu Lăng cười nói, "Đội trưởng các anh tuy rằng không hay cười, nhưng đối với mọi người là rất tốt. "

Xe đi qua nội thành, từ ngoại ô phía nam đi mãi cho đến ngoại ô phía bắc, đi thêm mấy km, Chu Lăng mới từ xa xa nhìn thấy được nơi đóng quân, đây là khu nhà ở của đại đội đặc chủng. 

Trần Hỷ Thiện lấy di động ra gọi điện, cười nói: "Đội trưởng chị dâu đến, còn không mau tới tiếp đón?"

Chu Lăng vội nói "Đội trưởng của các cậu không cần phải vội vàng đâu, sợ nhỡ việc của anh ấy. "

Trần Hỷ Thiện cười khoát tay: "Không có việc gì, đêm qua đội trường đã viết báo cáo, hôm nay công việc chỉ còn thiếu một chút, trì hoãn hai phút cũng không ảnh hưởng gì. "

Bên này nói chuyện, cũng nhìn thấy từ xa có một cái bóng người màu xanh xuất hiện đứng ở cửa doanh. "Xem ra đội trưởng đã đi ra rồi. "

"Động tác thật sự là nhanh, mà văn phòng của đội trưởng cách cửa doanh một nghìn thước, tốc độ này... chậc chậc. "

Chu Lăng bị trêu chọc đỏ mặt, chỉ mân miệng cười. Xe chạy đến cửa doanh dừng lại, trần hỷ thiện, mở cửa xuống xe cười nói: "Báo cáo đội trưởng, đã thuận lợi đón được chị dâu. "

Ngô Ngôn làm sao để ý đến hắn, thân thủ sớm đã đi đến xe mở cửa ra, cẩn thận giúp Chu Lăng xuống xe. Chu Lăng trên mặt còn đỏ ửng, ngửa đầu nhìn về phía chồng: "Ngô Ngôn". 

"Tiểu Lăng, trên đường có thuận lợi không? Thằng bé này thích tăng tốc độ, không có dọa đến em chứ?Chu Lăng còn không có trả lời, chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở bên cạnh: "Ai nha, ai nha, đau lòng, thật đau lòng a!""Đội trưởng, hôn một cái đi. ""Hôn sâu, cách thức tiêu chuẩn là phải hôn sâu a!"

Chu Lăng quay đầu lại, mới phát hiện xung quanh, không biết từ khi nào nhiều người đã vây đến đây, tất cả đều mặc màu phục quân nhân. 

Cô ngượng ngùng, đỏ mặt cúi thấp đầu. Ngô Ngôn thấy cô ngượng ngùng, quay đầu quát: "Tất cả chạy một vòng cho tôi, mỗi người năm km "Tất cả các chiến sĩ đều lập tức giải tán, rồi mới ra sau cốp xe lấy hành lý nói, "Tiểu Lăng, đi, nhà ở đã xin lên trên rồi, chúng ta bây giờ về nhà. “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.